Đội cảnh sát này được võ trang cực kì đầy đủ.
Thế này...
Mọi người kinh ngạc sửng sốt.
Trương Minh Vũ cũng hoang mang nhìn họ.
Còn chưa xong sao?
Cái này gọi là thử thách sao?
Anh đã thực sự lâm vào bối rối.
Rắc rắc rắc!
Mấy âm thanh giòn giã vang lên.
Những họng súng đen ngòm nhằm thẳng vào đám Tần Minh Kiệt.
Trương Minh Vũ chợt căng thẳng vô cùng.
Rầm!
Cửa xe lại bật mở.
Một người đàn ông trung niên to béo bước ra.
Người này khí thế hiên ngang, uy vũ vượt bậc.
Trên vai là năm ngôi sao vàng chói mắt.
Đại tướng năm sao!
Trương Minh Vũ lập tức khiếp sợ ra mặt.
Ngay cả một vị quan lớn như thế cũng phải ra mặt?
Ở Trung Quốc rộng lớn này, bậc tướng cao nhất cũng chỉ có chín sao!
Mà người này... đã là tướng năm sao!
Tần Minh Nguyệt chau mày.
Sắc mặt Tần Minh Kiệt cũng trở nên nặng nề.
Muộn mất rồi!
Người đàn ông trung niên kia bước ra, chắp tay sau lưng.
Ông ta chỉ đứng đó đã khiến người xung quanh cảm thấy có áp lực.
Ông ta chầm chậm quét mắt nhìn quanh.
Ánh mắt quét tới đâu, người người cúi đầu tới đó.
Không ai dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Trương Minh Vũ cũng chợt cảm thấy hơi khiếp đảm và hồi hộp.
Rào rào rào!
Mưa lại lớn hơn một chút.
Nhưng lúc này, bầu không khí như đã hoàn toàn đông cứng lại.
Người kia, khí thế quá mạnh.
Ông ta thu hồi ánh nhìn, lạnh nhạt nói: "Mang cả đi!"
Giọng nói hết sức bình thản.
Nhưng mấy lời này dội vào tai những người ở đây lại chẳng khác nào tiếng sấm.
Mãi đến lúc này, Trương Minh Vũ mới hiểu rõ lời Long Tam nói.
Đây mới là thử thách chân chính sao?
Tần Minh Kiệt bước lên một bước, lạnh lùng nói: "Tướng quân Âu Dương, ông dựa vào đâu mà bắt chúng tôi?"