Ánh nhìn của Chu Vân Đình đầy khinh thường.
Ngon thì láo nữa đi!
Trương Minh Vũ híp mắt, lòng đầy phẫn nộ.
Hàn Thất Thất mặc kệ Chu Vân Đình, tiếp tục nài nỉ: "Trương Minh Vũ, tôi biết anh có cách mà! Anh giỏi lắm mà!"
"Giúp tôi đi! Chỉ cần anh giúp tôi, sau này anh muốn tôi làm gì cũng được!"
"Muốn tôi làm gì cũng được mà!"
"Hu hu hu..."
Cô ta dứt câu thì bật khóc.
Nước mắt chảy đầm đìa xuống má.
Chu Vân Đình nghiền ngẫm nói: "Em gái à, mày không hiểu tao nói gì sao?"
"Giờ không ai giúp được mày đâu!"
Đôi mắt Chu Thiên Minh cũng đầy trào phúng.
Ông cụ Chu thở dài, từ đầu đến giờ vẫn chỉ im lặng trong bất lực.
Một tia sáng bỗng lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.
"Ai nói không được?", anh cười tủm tỉm.
Hàn Thất Thất vừa nghe thấy câu này thì kích động.
Chu Vân Đình tỏ ra khinh bỉ: "Gì đây? Muốn đưa cô đi khỏi nhà họ Chu bọn tao thật à?"
"Vậy thì mày chán sống rồi!"
Trương Minh Vũ cười nhẹ: "Đương nhiên tôi sẽ không bắt ép rồi".
"Nhưng... có lẽ tôi có thể làm dì ấy tự mình đi được đấy".
Đôi mắt anh sáng như sao trời.
"Ha ha ha!"
Trương Minh Vũ vừa nói xong thì Chu Vân Đình phá lên cười sằng sặc, sau đó anh ta lạnh lùng bác bỏ: "Tự đi? Mày điếc hay gì?"
"Không nghe ông Phùng nói ông ấy bó tay à!"
Ông Phùng đưa tay vuốt râu.
Trương Minh Vũ nhướng mày, bật cười: "Ông ấy nói cũng như không".
"Người có cứu được hay không phải để chị tôi lên tiếng mới tính!"
Hả?
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Chị của cậu?
Ông Phùng lắc đầu cười nhạt nhưng vẫn chẳng
thèm lên tiếng.