Tai họa lần này đã qua rồi!
Lâm Kiều Hân chần chừ nói: "Xin lỗi, nếu không vì tôi đói... thì chúng ta đã không phải đi ra ngoài".
Thái độ lạnh lùng nhưng giọng nói thì vô cùng thành khẩn.
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt nói: "Nói gì vậy, rõ ràng là tôi kéo cô ra ngoài mà".
Mắt Lâm Kiều Hân long lanh.
Cuối cùng, cô không nói gì nữa.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Trương Minh Vũ bắt giác cảm thấy nặng nề.
Trong đầu hiện lên hình ảnh ông chủ ngã xuống đất.
Thần Ẩn... quá tàn độc!
Không kịp nghĩ nhiều, chuông điện thoại đã vang lên.
Trương Minh Vũ bắt máy.
Trần Thắng Nam vui mừng nói: "Thưa anh, tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp xong rồi ạ".
"Bây giờ người của những công ty cần đầu tư đã đến cả rồi ạ".
"Anh xem... anh có thể đích thân đến kiểm tra một chuyến được không?"
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Trần Thắng Nam làm việc quả nhiên có hiệu quả.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được, tôi qua ngay đây".
Đầu tư nhất định phải nhanh!
Dù sao chu kỳ phát triển công ty để kiếm tiền cũng khá dài.
Càng sớm càng tốt!
Trần Thắng Nam đáp một tiếng.
Anh nhanh chóng cúp máy.
Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Anh... ra ngoài sao?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Trương Minh Vũ cười nói: "Cũng hết cách, kẻ địch mạnh quá, chúng ta không mau phát triển... thì sao đánh được bọn chúng?"
Lâm Kiều Hân âm thầm gật đầu.
Cô đương nhiên hiểu chuyện này.
Nhưng...
Haizz.
Cuối cùng Lâm Kiều Hân chỉ đành thở dài một tiếng.
Cảm thấy đau lòng.
Lúc trước, mọi chuyện đều do cô lo liệu.
Nhưng bây giờ... toàn bộ mọi chuyện đều do Trương Minh Vũ gánh vác.
Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm.
Không giúp được mới là chuyện đau khổ nhất.
Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy cô đợi ở nhà nhé, tôi đi đây".
Nói xong anh liền đứng dậy.
Lâm Kiều Hân nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.
Trương Minh Vũ nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt của Lâm Kiều Hân lóe lên sự kiên định.
Lúc trước anh là phế vật.
Bây giờ... đến lượt là tôi sao?
Không, tôi nhất định sẽ giúp được anh!
...
Trương Minh Vũ nhanh chóng đi đến cửa đại viện.
Trong vườn, một đám vệ sĩ vẫn đang tập luyện.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Chị hai... quả nhiên có cách hay!
Chị ấy rời đi.
Vương Hạo cũng đi theo.