Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thanh âm đó vừa cất lên, cả Lâm Kiều Hân và bóng đen nọ đều sững người.  

Một giây sau, đáy mắt Lâm Kiều Hân sáng lên đầy hưng phấn.  

Giọng nói này... là của Trương Minh Vũ!  

Bóng đen nọ nheo mắt, làm bộ muốn ra tay tấn công.  

Uỳnh!  

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng đã bị đẩy bật ra.  

Một con dao găm lao vút về phía bóng đen kia, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trong bóng tối.  

Bóng đen lập tức thu tay về.  

Con dao găm lập tức vụt qua khoảng không giữa bóng đen đó và Lâm Kiều Hân, cắm thẳng vào tường.  

Giây tiếp theo, Long Tam lao vào bóng đen kia, khí thế dữ dội vô cùng.  

Bóng đen kinh hãi trong lòng, vội vã kháng cự.  

Nháy mắt, hai người đã lao vào cuộc chiến, những tiếng đánh đấm trầm đục liên tiếp vang lên.  

Lâm Kiều Hân đã ngây ra, đầu óc thậm chí không suy nghĩ được gì.  

Cô ngẩng đầu, bắt gặp Trương Minh Vũ đang từ ngoài cửa xông vào, sắc mặt vô cùng căng thẳng.  

Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Kiều Hân đột nhiên muốn khóc.  

"Trương Minh Vũ!"  

Lâm Kiều Hân gọi tên anh theo bản năng rồi gian nan đứng dậy.  

Trương Minh Vũđau lòng vô cùng, vội vã xông tới, đỡ cô lên.  

"Chúng ta đi thôi!"  

Trương Minh Vũ thấp giọng nói khẽ.  

Nơi này quá nguy hiểm.  

Lâm Kiều Hân gật đầu thật mạnh, nỗi lo sợ đè nặng trong lòng dường như đã tan biến.  

Trương Minh Vũ nhanh nhẹn đỡ Lâm Kiều Hân chạy về phía phòng khách.  

Lâm Kiều Hân vừa chạy vừa đưa mắt quan sát xung quanh, nhưng cô không thấy bóng dáng Lý Phượng Cầm trong phòng khách.  

Mẹ cô đâu rồi?  

Cô cắn chặt răng, lòng lo lắng khôn kể.  

Hai người vừa chạy tới phòng khách, một tiếng thủy tinh vỡ nát từ trên lầu hai đã vọng xuống.  

Ngay sau đó, bóng đen nọ và Long Tam đồng thời rớt xuống, chạm đất lại tiếp tục nhào vào chiến đấu với nhau.  

Trương Minh Vũ nhìn mà kinh hồn táng đảm.  

Anh biết, trận chiến ở cấp bậc này, anh còn chưa có tư cách tham dự.  

"Chúng ta đi trước!"  

Anh quay sang nói khẽ với Lâm Kiều Hân.  

Bọn họ cần phải rời khỏi nơi này, vì chính anh cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người đang chuẩn bị tấn công vào đây.  

Nơi này hiện giờ quá nguy hiểm.  

Lâm Kiều Hân gật mạnh đầu.  

Trương Minh Vũ bèn dẫn theo Lâm Kiều Hân xông ra ngoài biệt thự, chuẩn bị lên xe rời đi.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK