Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt cô ấy rất bình thản, nhưng đáy mắt lại lóe lên những tia lo lắng.  

Mọi người xung quanh đều ngây ra.  

Bà chủ tới?  

Triệu Khoát lại thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.  

Rốt cuộc cô ấy cũng đi ra.  

Nhưng...  

Mất mặt là điều không thể tránh khỏi.  

Triệu Khoát cúi đầu, hắn đã không mặt mũi nào mà nhìn người này.  

Đáy mắt Liễu Thanh Duyệt thoáng lóe sáng.  

Quả nhiên đúng thật!  

Cô ấy bỏ điện thoại di động xuống, cười hỏi: "Băng Băng, sao vậy?"  

Trần Băng Băng lúng túng cười cười: "À ừm... Thanh Duyệt à, bất kể nói sao thì nơi này cũng là nhà hàng của tớ, những người này đều là khách của tớ cả".  

"Hay là, nể mặt tớ... xí xóa chuyện này được không".  

Nói sao thì Triệu Khoát cũng do cô ấy mời tới.  

Cô ấy biết, Liễu Thanh Duyệt thực sự có năng lực làm được việc này.  

Triệu Khoát thở phào một hơi.  

Vậy là không cần liều lĩnh nữa.  

Liễu Thanh Duyệt chau mày, cười nói: "Băng Băng à, không phải tớ không muốn nể mặt cậu, mà là tớ không thể quyết định chuyện ngày hôm nay được".  

Hả?  

Vừa nghe nói thế, Trần Băng Băng cũng choáng váng.  

Triệu Khoát càng thêm ngu người.  

Những kẻ xúm quanh đó cũng đã nghệt mặt.  

Cô muốn tiêu diệt nhà họ Triệu mà lời cô nói còn không quyết định được à?  

Cô... đùa cái gì thế hả?  

Trương Minh Vũ thoáng mỉm cười, anh không nói gì.  

Trần Băng Băng bối rối cười bảo: "À ừm... Thanh Duyệt, cậu đừng giỡn nữa mà, sao cậu lại không quyết định được chứ..."  

Ánh mắt Liễu Thanh Duyệt thoáng lóe lên, cô ấy cười cười: "Băng Băng, cậu làm vậy là không thấy được lòng tốt của tớ với cậu đấy, tớ cũng vì tốt cho cậu thôi".  

Hả?  

Trần Băng Băng ngây người.  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười, giải thích: "Nếu chuyện này để tớ đích thân giải quyết thì chỉ có một nhà họ Triệu xong đời".  

"Nhưng nếu để em tớ giải quyết, nhà hàng của cậu cũng sẽ gặp tai ương đấy!"  

Trời!  

Cô ấy vừa dứt lời, mọi người lại một lần nữa hít hà thật mạnh.  

Chuyện đó... là thật hay giả vậy?  

Tất cả đều đã đờ đẫn.  

Nháy mắt, Triệu Khoát cũng hoang mang ngây người.  

Trần Băng Băng sửng sốt trố mắt.  

Một lúc sau, Trần Băng Băng lại hỏi lần nữa: "Thanh Duyệt, cậu không lừa tớ đấy chứ?"  

Liễu Thanh Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Tớ lừa cậu làm gì chứ, tớ cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình thôi".  

Nói đoạn, cô ấy nhún vai.  

Cô ấy thực sự không lừa bạn mình.  

Nếu để cho mấy người chị kia biết Trương Minh Vũ bị người khác bắt chẹt ngay trước mặt mình...  

Vậy thì chính cô ấy...  

Đương nhiên, Liễu Thanh Duyệt cũng có mục đích riêng của mình.  

Sắc mặt Trần Băng Băng trở nên nặng nề, lại một lần nữa liếc mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK