Ở Tịnh Châu phần lớn các gia tộc đều phụ thuộc nhà họ Âu Dương.
Còn thế lực ở Tân Châu khá phức tạp, đồng thời cũng có rất nhiều kẻ đi theo nhà họ Âu Dương.
Hai thành phố này tương đối khó giải quyết.
Một lát sau, anh trầm giọng đáp: “Tĩnh Châu!”
Dù sao anh cũng đã có một khách sạn ở Tĩnh Châu, coi như một bước mở đầu.
Hàn Thiên Hoa cũng hỏi: “Thế cháu định kinh doanh ngành nghề gì?”
Anh nhếch miệng nở nụ cười: “Chuyện này phải nhờ đến hai người rồi. Cháu thực sự không hiểu mấy cái này…”
Cả Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đều nhìn nhau bật cười.
Rõ ràng đây chẳng phải vấn đề to tát gì.
Trần Đại Phú sảng khoái lên tiếng: “Được, sau khi về chúng tôi sẽ bắt tay vào nghiên cứu luôn”.
“Ngày mai là có thể bắt đầu hành động được rồi”.
Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.
Nếu được như vậy là tốt nhất!
Thời gian vô cùng gấp gáp!
Trương Minh Vũ mỉm cười cất giọng nói: “Được rồi, làm phiền hai người. Lát nữa tôi sẽ cho người gửi tiền qua”.
“Đầu tư một trăm triệu đã đủ chưa?”
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa gật đầu đồng thanh nói: “Đủ rồi”.
Dù sao cũng vừa mới gây dựng.
Nghe thấy thế, anh mới thở phào một hơi: “Được, vậy chúng ta bắt đầu ăn thôi. Coi như ăn mừng trước một bữa đi!”
Trần Đại Phú cũng sảng khoái cười nói: “Được!”
Bọn họ vui vẻ nâng ly cạn chén.
Trò chuyện rôm rả.
Hàn Thiên Hoa vẫy tay nói: “Thất Thất, sao con cứ cắm mặt vào ăn thế. Gắp thêm thịt cho Minh Vũ đi chứ”.
Hả?
Hàn Thất Thất ngơ ngác ngẩng đầu.
Trương Minh Vũ dở khóc dở cười.
Anh cứ có cảm giác Hàn Thiên Hoa đang…
Sợ Hàn Thất Thất không lấy được chồng vậy…
Cô ta mím chặt môi.
Cuối cùng, cô ta vẫn ngoan ngoãn gắp một miếng thịt vào bát của anh.
Thấy thế, anh không khỏi sửng sốt.
Sao hôm nay Hàn Thất Thất lại ngoan ngoãn nghe lời như thế?
Anh tò mò ngẩng đầu nhìn cô ta.
Vẻ mặt Hàn Thiên Hoa tràn đầy đắc ý.
Anh lắc đầu tỏ vẻ bất lực.