Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Theo hướng âm thanh phát ra, anh phát hiện có khoảng hai mươi người đàn ông vạm vỡ tay cầm dao đang lần lượt lao đến!  

Cực kỳ hung hăng!  

Nguy rồi!  

Trương Minh Vũ căng thẳng.  

Cuối cùng cũng đến rồi...  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt lại một lần nữa lóe lên tia sáng lạnh lùng!  

Quá nhiều người!  

Trương Minh Vũ hơi do dự.  

Có nên tiến lên hay không?  

Nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ, đã thấy bốn năm gã đàn ông xông tới.  

Vung đao chém xuống!  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng dậy và chiến đấu!  

Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, sức mạnh thể chất của anh cũng có thể được coi là đã hồi phục.  

Nhưng dù vậy, anh vẫn hơi bất lực, dù sao cũng có quá nhiều người!  

Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt nhanh chóng bị đám người bao vây, không có một khe hở!  

Trương Minh Vũ không chống đỡ được!  

Các cuộc tấn công quá dồn dập, anh không thể phản ứng kịp!  

Đánh rồi lại đánh, Trương Minh Vũ tuyệt vọng.  

Mẹ kiếp...  

Nếu cứ tiếp tục thì chết chắc, căn bản không thể chống cự được thêm mười phút!  

"A!"  

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên.  

Không đúng, là của một đám người!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Theo hướng âm thanh phát ra, anh nhìn thấy một nhóm những người vạm vỡ... đang bay trên trời!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ vô cùng khó hiểu!  

Chuyện gì đang xảy ra vậy?  

Nhìn kỹ lại mới phát hiện những người đang bay trên trời đều là người của Tần Minh Nguyệt!  

Gì thế này?  

Trương Minh Vũ há mồm trợn mắt!  

Đôi mắt của những người đàn ông kia hiện rõ vẻ mờ mịt!  

Đột nhiên, Tần Minh Nguyệt lên: "Trương Minh Vũ cẩn thận!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngay lập tức quay lưng lại!  

Vừa lúc nhìn thấy một gã đàn ông không ngừng tới gần!  

Trương Minh Vũ đã cố gắng hết sức để né tránh, nhưng lưỡi dao vẫn chém qua vai!  

Rít!  

Trương Minh Vũ thấy ớn lạnh.  

Anh tung cú đá!  

Bốp!  

Người đàn ông vạm vỡ bay lộn ngược ngay lập tức!  

Trong mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên vẻ lạnh lùng, cô ta lao tới chỗ Trương Minh Vũ  

Đưa anh lùi lại.  

Trương Minh Vũ ôm lấy bả vai, thật sự rất đau đớn!  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, lo lắng nói: “Anh có ổn không?”  

Trương Minh Vũ khó khăn nói; "Tôi không sao, vẫn còn có thể kiên trì”.  

Vẻ phức tạp lóe lên trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt.  

Sếp Trần quát lớn: “Tiếp tục tiến lên! Đừng để bọn chúng thở!”  

Ngay sau đó, một nhóm mọi người lại lao đến!  

Trương Minh Vũ giật nảy mình!  

Tần Minh Nguyệt nắm chặt tay, đôi mắt xinh đẹp của cô ta hiện lên vẻ do dự.  

Đám đông đã tiến đến trước mặt!  

Cơ thể Trương Minh Vũ căng thẳng, anh chuẩn bị đánh trả!  

Trong mắt Tần Minh Nguyệt cũng hiện lên sự kiên định!  

Rầm!  

Đột nhiên, một tiếng va chạm nặng nề vang lên!  

Trương Minh Vũ cau mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK