Đám người lại càng cúi thấp đầu xuống, xấu hổ không chịu nổi!
Anh hít sâu một hơi, lạnh giọng hô lên: “Lâm Diểu!”
Cô ta giật nảy mình, cuống quýt đáp lại: “Có”.
Anh nheo mắt, nổi giận ra lệnh: “Sa thải hết bọn họ cho tôi!”
Hự!
Anh vừa dứt lời, bọn họ đều ngạc nhiên ngẩng phắt đầu dậy!
Cái gì?
Sa thải… hết sao?
Điên rồi à?
Không cần tập đoàn Lâm Thị nữa sao?
Cả Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu đều sững người tại chỗ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ánh mắt của cô chợt loé lên.
Cô hiểu rồi.
Tuy Lâm Diểu rất nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng anh!
“Vâng!”
Nói rồi cô ta lập tức bắt tay vào làm việc.
Toàn bộ người nhà họ Lâm đều ngớ người ra!
Trương Minh Vũ lại lạnh lùng lên tiếng: “Mấy ngày nữa, tôi sẽ tuyển dụng công khai, người nhà họ Lâm có thể tới ứng tuyển”.
“Chỉ cần vượt qua phòng phỏng vấn, tôi đảm bảo các người sẽ được hưởng đãi ngộ gấp bội!”
Nghe anh nói vậy, trong mắt người nhà họ Lâm đều sáng rực lên!
Trái tim vẫn đang siết chặt vì căng thẳng của Lâm Kiều Hân cũng hoàn toàn buông lỏng.
Cô chăm chú nhìn anh.
Anh xua tay nói: “Các người đi đi”.
Sắc mặt của đám người kia đều trở nên phức tạp.
Sau một hồi do dự, bọn họ quyết định rời đi.
Chỉ trong nháy mắt, giữa căn phòng rộng lớn chỉ còn lại ba người.
Lâm Diểu làm xong việc, lặng lẽ đứng chờ ở bên cạnh.
Lâm Kiều Hân hoài nghi hỏi: “Bọn họ đi rồi thì công ty… phải làm sao?”
Trương Minh Vũ bật cười đáp: “Công ty… không làm nữa. Đợi vài ngày sau chúng ta khai trương lại”.
Trong mắt cô loé lên tia sáng.
Anh tiếp tục nói: “Chuyện công trình cô cứ gọi đám Đại Quân tới làm đi. Chắc chắn bọn họ vẫn còn người”.
“Khi nào khai trương lại, tôi sẽ tuyển bọn họ vào công ty làm”.
Đại Quân chính là công nhân xây dựng Hồng Thái lần trước.
Cô không chút do dự đáp lại: “Được”.
Bây giờ, cô đã tin tưởng tuyệt đối vào anh.
Anh ngẩng đầu cười nói: “Lâm Diểu, lát nữa cô sắp xếp lại các tài liệu có ích của công ty rồi mang hết đi”.
“Cô cũng nên nghỉ ngơi hai ngày đi. Chờ khi nào khai trương hẵng tới nhậm chức”.
Lâm Diểu ngoan ngoãn gật đầu đáp lại: “Vâng”.