Tần Minh Nguyệt sững sờ.
Anh đang nói chuyện hôn mặt vừa rồi đấy à?
Tần Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh thật dữ dằn.
Nhưng bây giờ cô ta không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Nhiệm vụ quan trọng hơn!
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng thay xong quần áo, lại lên tiếng: “Trương Minh Vũ, lát nữa tôi sẽ để máy ghi âm ở trong khay”.
“Anh chờ ở bên ngoài, sẵn sàng hành động!”
Trương Minh Vũ gật đầu cái rụp: “Được!”
Phần của Tần Minh Nguyệt mới là điều quan trọng hơn.
Cô ta nhanh chóng sửa soạn xong.
Sau đó cô ta dán máy ghi âm vào dưới khay.
“Tôi đi đây”.
Tần Minh Nguyệt đeo khẩu trang lên, cầm lấy khay và nhỏ giọng nói.
Trương Minh Vũ gật đầu trả lời: “Cẩn thận chút”.
Tần Minh Nguyệt không do dự nữa, quay người đi ra khỏi phòng.
Phù!
Trương Minh Vũ thở ra một hơi, đè cảm giác hồi hộp trong lòng xuống.
Anh không khỏi căng thẳng!
Dù sao đây là lần đầu anh trải qua chuyện như thế này.
Trương Minh Vũ đưa tay chiếu đèn pin lên người nhân viên phục vụ, nói với giọng chán nản: "Uất ức cho cô rồi, nếu thành công thì coi như cô lập được công lớn".
Anh nói xong, quay người ra khỏi phòng.
Trương Minh Vũ vừa đi vừa dựa sát lưng vào tường.
Anh chăm chú nhìn lại, thấy Tần Minh Nguyệt chạy tới cửa phòng.
Hai tên vệ sĩ chỉ liếc nhìn cô ta rồi mở cửa.
Tần Minh Nguyệt đi vào.
Phù!
Trương Minh Vũ nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng trong lòng anh vẫn thấy căng thẳng như trước.
Tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Không lâu sau, cửa đã mở ra.
Tần Minh Nguyệt đi ra!
Trương Minh Vũ mở to hai mắt, trong lòng vui mừng cực kỳ!
Cô ta đã ra khỏi phòng.
Nói cách khác kế hoạch đã thành công!
Trương Minh Vũ mở cửa đi vào.
Tần Minh Nguyệt cũng bước nhanh đến!
Đóng cửa.
Trương Minh Vũ kích động hỏi: “Sao rồi? Tới kịp không?”
Tần Minh Nguyệt cũng phấn khởi trả lời: “Kịp, hình như bọn họ vẫn chưa bắt đầu, chúng
ta chỉ việc chờ thôi!"