Một mối nghi ngờ dấy lên trong lòng Trương Minh Vũ.
Không phải Chu Cửu Yến là thiên kim nhà họ Chu à?
Sao lại khốn đốn đến thế này...
Trương Minh Vũ suy nghĩ cả buổi vẫn không phát hiện ra manh mối nào.
Chẳng mấy chốc ba người đã đi tới hàng dây rào xung quanh biệt thự.
Trương Minh Vũ chau mày.
Không ngờ có đến mười mấy bảo vệ vây quanh biệt thự!
Người nào người nấy cũng bặm trợn và dữ dằn.
Điều này làm anh ngạc nhiên quá đỗi.
Bộ Chu Cửu Yến thành tội phạm hay gì?
Hàn Thất Thất phẫn nộ nghiến răng, siết chặt nắm đấm.
Ánh mắt cô ta đầy giận dữ.
Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi: "Này... Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Hàn Thất Thất hít sâu một hơi.
Sau đó cô ta mới trả lời một cách bực bội: "Chuyện kể ra dài lắm. Ban đầu nhà tôi tốn rất nhiều tiền để chữa bệnh cho mẹ tôi".
"Cuối cùng họ chọn một gia đình danh giá có truyền thống theo nghề y".
"Nhà họ đồng ý chỉ cần mẹ tôi qua làm dâu sẽ chữa bệnh cho bà".
"Nhưng... mẹ tôi kiên quyết kết hôn với ba tôi".
"Vì vậy mà chọc giận gia đình đó".
"Nhà họ Chu chúng tôi... đã chịu rất nhiều đả kích..."
Nói đến đây, giọng Hàn Thất Thất bất lực thấy rõ.
Song cô ta vẫn tỏ ra kiên cường: "Nhưng mẹ tôi chỉ đang tìm kiếm hạnh phúc thôi mà, có gì sai đâu? Sao nhà họ Chu có thể đối xử với mẹ tôi như thế!"
Vừa dứt câu, lồ ng ngực Hàn Thất Thất phập phồng vì tức giận.
Cô ta tức muốn sôi máu.
Trương Minh Vũ gật đầu, không nói gì.
Chuyện này thật sự rất hay gặp trong các dòng họ lớn.
Có điều anh không ngờ Chu Cửu Yến trông vậy mà dũng cảm phết.
Hàn Thất Thất khẽ cắn răng, lạnh lùng nói: "Đi thôi, chúng ta vào trong!"
Cô ta nói câu đó rồi cất bước trong cơn giận.
Mấy người bảo vệ không ngăn cản.
Trương Minh Vũ thấy vậy cũng im lặng đi theo.
Nhưng anh vừa đi đến cổng thì một tay bảo vệ chìa tay ra cản, sẵng giọng nói: "Người ngoài không được vào".
Anh ta không thèm nhìn Trương Minh Vũ lấy một cái nào!
Anh nhướng mày.
Hàn Thất Thất bực bội quát lớn: "Tôi gọi anh ấy đến đây để xem bệnh cho mẹ tôi, thế cũng không được à!"
Bảo vệ nói với khuôn mặt vô cảm: "Xin lỗi cô, đây là ý của cậu hai".
"Anh..."
Cơ thể mềm mại của Hàn Thất Thất run lên.
Người gì mà quá đáng quá vậy!
Nhưng lúc này, một giọng nói nghiền ngẫm vang lên: "Tình cờ ghê, chưa gì đã đến lúc tao có thể báo thù rồi!"
Trương Minh Vũ nhíu mày.