Trương Minh Vũ cười toe toét!
Hồi nhỏ anh đã từng bắt rất nhiều lần, không ngờ lại có ích như vậy.
Tần Minh Nguyệt thẫn thờ đứng im một chỗ.
Nhìn xung quanh...
Đây là...
Có cái gì đang ở đó sao?
Trương Minh Vũ phớt lờ rồi nhón chân đi lên phía trước.
Anh không chắc bên trong có hay không, nên bây giờ anh chỉ có thể thử may mắn của mình một chút!
Trương Minh Vũ nhanh chóng đi tới cửa hang!
Lắng nghe cẩn thận...
Không có bất kỳ tiếng động nào ở bên trong cả...
Không có ư?
Trương Minh Vũ cau mày, trong lòng hơi thất vọng.
Lạch ba lạch bạch!
Đột nhiên ở bên kia vang lên tiếng bạch bạch!
Hả?
Trương Minh Vũ ngay lập tức trợn to hai mắt!
Mẹ kiếp!
Hóa ra là đi ra ngoài bằng cửa hang bên kia!
Trương Minh Vũ hét lên: “Đuổi theo mau lên!”
Nói xong, anh lao ra ngoài.
Tần Minh Nguyệt sững sờ.
Tại sao lại đuổi theo? Đuổi theo cái gì?
Suy nghĩ một chút, Tần Minh Nguyệt mới bắt đầu chạy theo bước chân của Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ đuổi theo bằng tốc độ tối đa!
Bây giờ anh chỉ có thể nhìn thấy mấy ngọn cỏ ở trước mặt mình đang lắc lư liên tục!
Không thể nhìn thấy gì cả!
Đó có phải là thỏ không?
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự do dự.
Nhưng đôi chân của anh không hề do dự một chút nào.
Trương Minh Vũ nhanh chóng đuổi theo được mấy chục mét.
Cỏ dại rất thấp, tới rừng thông rồi!
Một con thỏ xám từ từ xuất hiện!
Là thật!
Hai mắt Trương Minh Vũ mở to, trong mắt đầy vẻ vui mừng!
Có đồ ăn rồi!
Mặc dù thỏ chạy rất nhanh, nhưng sức lại không bền.
Chỉ cần đuổi theo, chắc chắn sẽ bắt được!
Trương Minh Vũ nhanh chóng đuổi theo!
Tần Minh Nguyệt chạy theo sau, cuối cùng cũng nhìn thấy con thỏ!
Tần Minh Nguyệt ngạc nhiên!
Vậy mà... tìm được thật sao?
Trương Minh Vũ nhanh chóng đuổi theo!
Nhưng tốc độ của con thỏ quá nhanh!
Rất khó để đuổi theo!
Trong tay của Trương Minh Vũ không có công cụ nào cả...
Bà mẹ nó, chạy nhanh vậy hả?