Bất tri bất giác, Trương Minh Vũ đã làm được nhiều điều không thể tin nổi.
Lần này...
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Lời này... cũng đúng.
Câu nói này của Lâm Kiều Hân lập tức khiến anh thoải mái hơn nhiều.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được, cứ làm như vậy đi!"
Mặc kệ đi, đến đâu hay đến đó.
Dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng phải xử lý được Thiên Vinh này.
Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.
Trương Minh Vũ tìm điện thoại gọi qua.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
Trương Minh Vũ khách khí cười nói: "Ông là ông chủ Lý phải không?"
Giọng nói trầm thấp vang lên: "Cậu là ai?"
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất lực.
Quả nhiên... rất nóng nảy.
Trương Minh Vũ cười nói: "Ông chủ Lý, tôi ngưỡng mộ ông đã lâu, tôi là người của tập đoàn Sơ Tinh, tôi muốn hỏi ông chủ Lý có muốn hợp tác cùng tôi không?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Không bao lâu sau, Lý Thiên Vinh lạnh lùng nói: "Chưa từng nghe qua, không hợp tác!"
Nói xong liền cúp máy.
Hả?
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.
Chưa từng nghe qua Sơ Tinh sao?
Chuyện này...
Bây giờ Sơ Tinh cũng là một công ty có thực lực nhất Hoa Châu mà.
Vậy mà chưa từng nghe qua?
Lâm Kiều Hân cũng cảm thấy hoang mang.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Lý Thiên Vinh?
Trương Minh Vũ khó chịu liếc xéo.
Trò gì vậy?
Anh nhanh chóng ấn nút nghe.
Giọng nói trầm thấp lại vang lên: "Cậu là Trương Minh Vũ?"
Hả?
Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Đúng vậy".
Lý Thiên Vinh mỉm cười: "Hóa ra là cậu, cậu muốn hợp tác như nào?"
Trương Minh Vũ nhướng mày cười nói: "Hay là chúng ta gặp nhau bàn chuyện đi".
Lý Thiên Vinh lạnh lùng nói: "Cũng được, năm giờ tại khách sạn Hồng Thái".
Trương Minh Vũ liếc xéo cười nói: "Được".
Sắp xếp xong mọi chuyện đúng là sướng...
Anh nhanh chóng tắt máy.
Lâm Kiều Hân nhướng mày nghi ngờ hỏi: "Vậy anh định hợp tác thế nào? Chẳng phải anh muốn...""
Trương Minh Vũ bất lực nói: "Cứ để xem đã, chỉ cần có lợi cho tôi, cho ông ta ít hoa hồng cũng được".