Giọng điệu tràn ngập khí thế!
Nghe thấy vậy, đám người nhà họ Lâm đều hưng phấn hẳn lên!
Nhà họ Lâm vẫn còn những người như vậy hả?
Gã đàn ông cầm đầu nở nụ cười lạnh lẽo, trầm giọng ra lệnh: “Thời gian cấp bách, giết đi”.
Ha ha ha!
Ngay sau đó, người nhà họ Lâm đều ôm bụng cười ngặt nghẽo!
Mỗi ba mống người đòi giết từng này người sao?
Đùa à?
Mấy người Lâm Tuấn Minh nhao nhao cười lạnh!
Tiếp đó, hai người nam nữ bên cạnh gã ta giậm chân xông lên!
Lâm Quốc Phong gầm thét: “Bắt lại cho tôi!”
Mười mấy người kia nghe lệnh ông ta vội vàng lao lên chiến đấu!
Người nhà họ Lâm lại càng đắc ý!
Chỉ thoáng chốc, đôi nam nữ kia đã bị biển người bao phủ!
Bịch bịch!
Tiếng đánh đấm trầm đục vang lên liên tiếp!
Từng tia chớp lạnh như băng loé lên trong phòng khách.
Tiếng kêu gào thảm thiết vang dội khắp nơi: “Á!”
Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi!
Tiếng kêu này… là của người nhà họ Lâm sao?
Bịch bịch!
Bọn họ lại nghe thấy tiếng đánh đấm bùm bụp!
Chưa đầy một phút sau, cả mười tên đàn ông cao to lực lưỡng… đồng loạt ngã xuống đất!
Ngược lại người của Thần Ẩn còn chẳng bị nhăn mép áo!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh bỗng vang lên!
Người nhà họ Lâm hoàn toàn chết lặng!
Hai người này… lợi hại đến vậy sao?
Sắc mặt Lâm Quốc Phong tối sầm lại.
Mấy người Lâm Tuấn Minh đều trợn mắt há hốc mồm!
Gã đàn ông cầm đầu kia lạnh giọng lên tiếng: “Bắt người, thời gian có hạn”.
“Rõ!”
Đôi nam nữ kia cung kính đáp lại!
Ngay sau đó, bọn họ tức tốc xông thẳng về phía ông cụ Lâm!
Thấy vậy, người nhà họ Lâm đều sững sờ.
Lâm Quốc Phong cũng không khỏi sợ ngây người.
Ông cụ Lâm lắc đầu, trong đôi mắt nhăn nheo loé lên tia thất vọng.
Nhưng ông cụ vẫn không hề nhúc nhích.
Người nhà họ Lâm hoảng hồn!
Không ai ngờ được lời Lâm Kiều Hân nói… lại là sự thật!
Cô cắn răng thật chặt.
Cuối cùng chỉ có thể thở dài thườn thượt.