“Xin lỗi vì đã khiến anh mất thời gian chờ đợi!”
Trương Minh Vũ sảng khoái xua tay đáp: “Không sao cả, đến là được rồi”.
Mọi người xung quanh đều choáng váng.
Hai chiếc xe tải cỡ lớn này… là xe ship tiền sao?
Ngay sau đó, tiếng cười ngặt nghẽo liên tiếp vang lên.
“Ha ha! Mẹ nó chứ! Tôi buồn cười chết mất. Thằng này còn diễn hết cả bộ nữa chứ!”
“Diễn giỏi như thế không thi Oscar hơi phí! Buồn cười quá!”
“Tại sao trên đời này lại có kẻ ngu xuẩn như vậy? Thật sự nghĩ là ngân hàng có dịch vụ ship tiền sao? Mẹ nó, tưởng chúng ta là lũ ngu hết à?”
…
Tiếng xì xào bàn tán vang lên ầm ĩ.
Sắc mặt Lâm Diểu trở nên cực kỳ khó coi.
Hàn Thất Thấn tránh xa khỏi anh, vẻ mặt ghét bỏ!
Còn sếp Lý và Lê Lê thì cười không dừng được, chảy cả nước mắt.
Đèn flash từ máy ảnh không ngừng nhấp nháy.
Người đàn ông đeo kính nhã nhặn kia nhìn xung quanh, ánh mắt lộ vẻ miệt thị, dứt khoát vẫy tay.
Vệ sĩ đang ôm súng đứng chờ bên ngoài lập tức mở cửa thùng xe ra.
Bóng đèn bên trong thùng xe được bật sáng. Cả một thùng xe chứa đầy tiền mặt đập thẳng vào mắt đám người!
Toàn bộ tiếng cười trong nhà hàng tức thì im bặt!
Hự!
Tiếp đó, vô số tiếng hít khí lạnh liên tiếp vang lên. Không ít người suýt thì ngất xỉu tại chỗ!
Ai nấy đều nhìn chằm chằm không chớp mắt vào thùng xe!
Cả hai thùng xe đều chất kín tiền mặt!
Cửa thùng xe còn đang đung đưa trong gió, nhưng trong nhà hàng lại lặng ngắt như tờ.
Tất cả đều hoá đá!
Lâm Diểu nghẹn họng trân trối nhìn theo! Hàn Thất Thất trợn mắt há hốc mồm!
Nụ cười trên mặt sếp Lý và Lê Lê tức khắc cứng đờ!
Dường như vẻ mặt của mọi người đều bị đông cứng.
Tạch!