Nói xong anh liền cười hi hi.
Hòa?
"Anh...”
Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm, con ngươi xinh đẹp lóe lên lửa giận!
Trương Minh Vũ có hơi hối hận.
Hình như... anh nói gì sai rồi...
Hừ!
Cuối cùng Lâm Kiều Hân chỉ hừ một tiếng.
Khó chịu ngồi sang một bên!
Tức kinh khủng!
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự kinh ngạc.
Thế này... là xong rồi sao?
Nhưng nghĩ lại liền hiểu ra.
Dù sao sáng này... cũng bị cô...
Chuyện gì thế này.
Lâm Kiều Hân ngồi ở đó, trong mắt tràn ngập sự bối rối.
Mặc dù có khăn tắm, nhưng...
Trương Minh Vũ nhanh chóng mỉm cười nói: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, tôi báo cho cô một tin tốt!"
Lâm Kiều Hân bĩu môi nói: "Tin gì tốt?"
Lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống.
Trương Minh Vũ cười đắc ý nói: "Tôi tìm được người giúp nhà họ Lâm rồi".
Hả?
Vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân liền trợn tròn mắt.
Giúp?
Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Bây giờ nhà họ Lâm chúng ta chỉ có ba người biết đánh nhau".
"Người của Thần Ẩn nhiều quá, nếu như lại có kẻ lợi hại đến, nhà họ Lâm sẽ gặp nguy hiểm".
Lâm Kiều Hân nhíu mày.
Chuyện này... cô chưa từng nghĩ đến...
Cô lập tức vứt chuyện tắm táp ra sau đầu.
Vội vàng hỏi: "Vậy anh tìm ai đến giúp vậy?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Một công ty vệ sĩ, chúng ta có thể bảo nhà họ Lâm qua đó ở".
"Có vệ sĩ huấn luyện trong đại viện, vừa hay có thể bảo vệ người nhà họ Lâm".
Hả?
Vừa dứt lười, Lâm Kiều Hân lập tức sững sờ.
Đến... công ty vệ sĩ ở?
Trương Minh Vũ lúng nói: "À... không phải công ty chỉ là một đại viện, tình hình khá đặc biệt".
Anh cũng không giải thích được.
Lâm Kiều Hân im lặng gật đầu, không nghĩ gì nhiều.
Trong lòng bắt đầu cảm thấy vui vẻ!
Cô hỏi lại: "Vậy lúc nào chúng ta qua đó!"