Anh nhìn theo hướng tiếng súng phát ra, bắt gặp một bóng đen chớp loé rồi biến mất trên nóc nhà kho…
Hả?
Anh không khỏi choáng váng.
Người đó là ai?
Lâm Kiều Hân cũng cực kỳ ngạc nhiên, ánh mắt tràn đầy vui mừng!
Trương Minh Vũ… vẫn an toàn!
Gã đàn ông buộc tóc không hề hấn gì, đen mặt nhìn chằm chằm vào vị trí của bóng đen kia!
Hai mắt Trương Minh Vũ loé lên, chợt hét lớn: “Đi mau!”
Dứt lời, anh vội vàng bế thốc Lâm Kiều Hân lên!
Rầm!
Tần Minh Nguyệt đạp tên địch cuối cùng ra rồi tức tốc đuổi theo!
Gã đàn ông buộc tóc nheo mắt lại.
Cuối cùng… vẫn không dám ra tay.
Đám người đang lăn lộn dưới đất giãy giụa đứng lên, lũ lượt đuổi theo!
Trương Minh Vũ bế Lâm Kiều Hân ngồi vào ghế sau!
Kít!
Lốp xe ma sát với mặt đất, chiếc xe lao vút ra ngoài!
Mấy gã kia cũng lần lượt trèo lên xe, tức tốc đuổi theo!
May mà xe của Tần Minh Nguyệt có tính năng vượt trội.
Bọn họ nhanh chóng kéo dài khoảng cách với kẻ thù!
Cuối cùng anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm!
Thế nhưng khi cúi đầu, anh lại bàng hoàng khi thấy gương mặt của Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn trắng bệch!
Kiều Hân…
Anh lập tức luống cuống tay chân.
Vội vàng kiểm tra vết thương trên ngực cô, máu tươi đã thấm đẫm quần áo!
Máu chảy ồ ạt!
Trời…
Lòng anh căng như dây đàn!
Sao cô lại chảy nhiều máu như vậy?
Lâm Kiều Hân nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng kìm nén không để mình kêu thành tiếng!
Anh sốt ruột hô lên: “Cô ấy… chảy nhiều máu quá! Cứ thế này chắc chắn cô ấy sẽ không chịu nổi!”
Tần Minh Nguyệt vội lấy ra một hòm thuốc nhỏ.
“Anh cầm máu trước đã!”
Cô ta lo lắng lên tiếng!
Trương Minh Vũ hoảng loạn mở hòm thuốc lấy bông băng!
Thế nhưng làm đủ mọi
cách vẫn không thể ngăn lại dòng máu đang trào ra!