Dịch Thanh Tùng nhíu mày, có điều chẳng mấy chốc lông mày đã giãn ra.
Mặc dù không phải do hắn ta tìm tới nhưng hắn ta tin chắc rằng Trương Minh Vũ không thể nào tìm được thần y.
Dịch Thanh Tùng liền thả lỏng, cho dù đến lúc đó chuyện ai là người tìm được thần y bị lộ ra, hắn ta cũng đạt được mục đích rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hưng phấn của hắn ta không không khỏi liếc qua Lâm Kiều Hân.
"Ha ha, anh Trương Minh Vũ đây có thể là chỉ sốt ruột muốn thể hiện thôi, cũng được coi là tiến bộ ấy chứ", một lúc lâu sau, Dịch Thanh Tùng mới cười ha ha nói.
Trông thì có vẻ như muốn lấy lại thể diện cho Trương Minh Vũ, nhưng trên thực tế mọi người đều có thể hiểu được ẩn ý của hắn ta.
So sánh một chút, Trương Minh Vũ rõ ràng là đang đi lùi vào đống rác!
Ánh mắt Lâm Quốc Phong lóe lên, cười nói: "Cậu Lâm đúng là tuổi trẻ tài cao, trẻ như vậy mà kết bạn được với thần y, đúng là tiền đồ vô lượng!"
Dịch Thanh Tùng khiêm tốn nói: "Bác Lâm khách khí quá rồi, cháu chỉ là may mắn thôi".
Trương Minh Vũ mỉm cười.
May mắn?
"Chậc chậc chậc, Thanh Tùng của chúng ta khiêm tốn quá rồi, quả thật, người càng tài giỏi thì càng khiêm tốn, không giống như tên phế vật nào đó chỉ muốn cả thế giới biết mình làm được gì".
Lý Phượng Cầm xúc động nói, câu đằng sau còn mang theo ngữ khí vô cùng khó chịu.
"Bác gái quá khen", Dịch Thanh Tùng cười nói.
Lý Phượng Cầm cũng không do dự nữa, bà ta ngẩng đầu nhìn Lâm Kiều Hân, cười nói: "Kiều Hân à, sao con chẳng nói gì, hôm nay đều nhờ có Dịch Thanh Tùng giúp đấy".
Lâm Kiều Hân hơi sững sờ, lúc này cô mới cười nói: "Cảm ơn anh Dịch, nếu không có anh..."
Còn chưa nói xong, Lý Phượng Cầm liền lạnh lùng xen vào: "Ăn nói kiểu gì thế? Hai đứa đều là thanh mai trúc mã, quen nhau từ bé, con bé này, sao còn cứ gọi người ta là anh Dịch thế, xa lạ quá!"
Nụ cười của Trương Minh Vũ nụ cười dần tắt.
Những chuyện khác anh không quan tâm, chỉ có mình Lâm Kiều Hân, anh vẫn không thể mặc kệ được!
Lâm Kiều Hân sững sờ, cô mím môi, hơi do dự.
Do dự một lúc, cô mới mỉm cười nói: "Cảm ơn anh, Thanh Tùng".
Lời vừa dứt, Dịch Thanh Tùng lập tức mỉm cười vui mừng!
"Có gì đâu, dựa vào quan hệ giữa hai chúng ta, anh giúp em là chuyện thường tình mà!", Dịch Thanh Tùng kích động nói, cười đến mức không khép được miệng.
Sắc mặt Trương Minh Vũ càng ngày càng đen xì như đít nồi.
Mặc dù chỉ là xưng hô thôi, không có gì đáng kể, nhưng với một người có tính cách khó gần như Lâm Kiều Hân như thế này là quá thân mật rồi!
Thời khắc này, Trương Minh Vũ quyết định không tiếp tục nhẫn nhịn nữa!.
Danh Sách Chương: