Chu Vân Đình bỡn cợt nói: "Được, nếu đã không phải tới cầu xin anh..."
"Chuyện bên khách sạn Đình Lập, anh cũng chẳng thể nói được gì".
"Em cứ chờ xem khách sạn Đình Lập đóng cửa đi nhé".
Nói đoạn, ánh mắt anh ta nhìn Hàn Thất Thất tràn đầy chế nhạo.
Hàn Thất Thất thở hổn hển, đáy mắt ngập tràn lạnh lẽo.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng có một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Đình Lập có đóng cửa hay không... có vẻ anh không quyết định được đâu nhỉ".
Hả?
Mọi người nghe vậy đều giật mình kinh hãi.
Nhìn về phía người vừa lên tiếng, mới phát hiện đó là Trương Minh Vũ.
Tên ranh này dám nói chuyện với cậu hai nhà họ Chu như vậy sao?
Hàn Thất Thất cũng ngẩn người.
Điều cô ta lo nhất là không thể giúp Trương Minh Vũ đạt được mục đích.
Nếu không phải còn lo lắng điểm này, cô ta đã chửi ầm lên từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ...
Quan Na cũng sửng sốt.
Chu Vân Đình híp mắt, lạnh lùng nói: "Mày là ai? Ở đây người đang nói chuyện, chó cũng dám sủa chen vào?"
Hàn Thất Thất lập tức sa sầm mặt xuống, sắc mặt cực kì âm trầm.
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Tôi thì không phải thứ gì quan trọng, chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, muốn mắng chửi anh mấy câu thôi".
"Coi tôi là chó... cũng không hẳn là không được".
Hả?
Ánh mắt Chu Vân Đình thoáng lóe lên sắc lạnh.
Khiêu khích trắng trợn như vậy?
Mọi người cũng đều kinh ngạc.
Tên này muốn tìm cái chết sao?
Chu Vân Đình cười lạnh, nói: "Thằng ranh kia, hôm nay sợ là mày khó lòng tự rời khỏi đây được rồi".
"Tự thông báo tên mình đi, tao đây... không thích bắt nạt thứ chó không tên không tuổi".
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Tôi là bọ anh".
Hả?
Tất cả đều sửng sốt.
Đang nói gì vậy?
Hàn Thất Thất cũng hoang mang nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Chu Vân Đình nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Mày nói cái gì?"
Trương Minh Vũ lại đáp một lần nữa: "Tôi là bọ anh".
Chu Vân Đình ngập ngừng: "Bọ?"
Trương Minh Vũ nhanh nhẹn đáp lời ngay: "Ơi! Gọi bọ cái chi rứa?"
Chu Vân Đình đã hoàn toàn ngơ người.
Ha ha ha ha!
Một giây sau, có người đã hiểu ra, lập tức cười phá lên.
Thì ra là...
Hàn Thất Thất cũng hoàn toàn hiểu được, bèn che miệng cười.
Cười đến mức toàn thân đều run lên.
Quan Na cố nén ý cười, nhẫn nhịn mãi không được, đành phải
dùng tay che miệng.