Ngay sau đó, chín gã đến từ Thần Ẩn tức thì sải bước xông lên!
Người nhà họ Lâm hoảng sợ, mặt tái mét lại!
Bà cả và bà hai chui vào một góc khuất trốn tránh!
Mấy người Lâm Quốc Phong cũng bị doạ sợ chết khiếp!
Lần này… thực sự xong đời rồi!
Gã cầm đầu cười lạnh nói: “Ranh con, mày lấy gì ra đấu với tao?”
Khí thế hùng hổ doạ người!
Bấy giờ, người nhà họ Lâm lại càng kinh hồn táng đảm!
Ai nấy đều trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng!
Lâm Kiều Hân mím chặt môi, trong đôi mắt xinh đẹp chất chứa lo âu.
Thế nhưng cô lại chẳng làm gì được.
Haiz.
Cô yếu ớt thở dài một tiếng.
Trương Minh Vũ lại bật cười thản nhiên: “Mày có người thì sao? Mày nghĩ tao không có ai à?”
Hả?
Nghe anh nói vậy, tất cả mọi người lại kinh ngạc thêm lần nữa!
Trương Minh Vũ vẫn còn người tới giúp sao?
Nhưng mà…
Gã cầm đầu cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: “Đừng tưởng tao không biết hai người kia chính là chỗ dựa duy nhất của mày!”
“Mày bảo mày còn người hả? Mày còn có thể gọi ai đến nữa?”
Dứt lời, gã ta nhìn anh với ánh mắt đầy trào phúng.
Người của Thần Ẩn nhao nhao cười lạnh!
Người nhà họ Lâm chìm vào tuyệt vọng.
Nhà họ Lâm… thực sự xong đời rồi sao?
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói êm tai bỗng vang lên: “Vẫn còn tôi”.
Hả?
Giọng nói ấy vừa dứt, tất cả đều giật mình khiếp sợ!
Vẫn còn ai nữa sao?
Người nhà họ Lâm trợn tròn mắt nhìn ra ngoài cửa.
Gã cầm đầu nhíu chặt chân mày.
Tiếp đó, một dáng người yểu điệu xuất hiện.
Hả?
Mọi người không khỏi ngây ngẩn!
Con gái?
Lại còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Ơ kìa…
Nhưng sau lưng cô ta còn có thêm hơn chục gã đàn ông cao lớn!
Ai nấy đều mặc quân phục chỉnh tề!
Vũ trang đầy đủ!
Cô ta… chính là Tần Minh Nguyệt!
Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười.
Lúc quay về, anh đã gọi điện cho cô ta.
Còn những người khác đều chết lặng.
Đây là… đội cảnh sát sao?
Gã cầm đầu cau mày, ánh mắt tràn
đầy nghi hoặc.