Khóc lớn!
Hàn Thiên Hoa cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ông quay sang nhìn Trương Minh Vũ.
Trong lòng vô cùng cảm kích!
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào, không kìm được mỉm cười.
Không ngờ... thực sự thành công!
Chị tư giỏi thật!
Loại bệnh mấy chuyên gia cũng không giải quyết được mà một cuộc điện thoại của chị lại có thể giải quyết được!
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, trong lòng nổi lên cảm giác đắc ý.
Thần y Thanh Duyệt, chị của tôi!
Hàn Thất Thất vẫn đang đang khóc òa lên.
Chu Cửu Yến an ủi Hàn Thất Thất.
Bốn người Lý Bá Tường vẫn đứng đó đờ đẫn, trong mắt là vẻ không thể tin nổi!
Đến bây giờ bọn họ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Mèo mù vớ cá rán sao?
Đúng!
Chỉ có lý do này mới hợp lý!
Một hồi sau, Hàn Thất Thất và Chu Cửu Yến cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Chu Cửu Yến khách khí mỉm cười: "Minh Vũ, hôm nay may mà có cháu".
Trương Minh Vũ cười nói: "Đâu ạ, đây là do may mắn thôi, may là Thất Thất tin cháu".
Vừa dứt lời, Hàn Thất Thất cảm thấy hơi kỳ.
Ban nãy... cô ta còn cảm thấy thất vọng...
Hàn Thất Thất phức tạp nhìn anh.
Trương Minh Vũ không để ý.
Lý Bá Tường lập tức lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu cũng có chút kiến thức ấy nhỉ, ít ra cũng biết mình gặp may!"
"Nếu mà xảy ra sự cố, thì không giữ được mạng của bà Hàn đâu!"
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.
Người cũng gọi dậy rồi mà ông cụ còn nói vậy được...
Nhưng Hàn Thất Thất thì không chịu được nữa, cô ta lập tức đứng dậy.
Vốn đang cảm thấy áy náy, đám người này còn dám lải nhải?
Hàn Thất Thất đứng dậy, lạnh lùng nói: "Đám chuyên gia các ông còn không bằng một tên may mắn? Vậy tôi còn cần đám chuyên gia các ông làm gì nữa?"
"Chữa bệnh nhờ may mắn vẫn có tác dụng hơn mấy người ấy!"
Lòng lời lẽ tràn ngập sự tức giận!
Trương Minh Vũ không kìm được mỉm cười.
Anh biết, Hàn Thất Thất đang ra mặt giúp anh.
Đám Lý Bá Tường sững sờ, vô cùng bực bội!
Loại bệnh này vốn là loại bệnh khó chữa mà!
Cho dù là viện trưởng của bệnh viện Trung Tâm cũng không chữa được!
Lý Bá Tường nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô Hàn, mong cô chú ý lời nói của mình!"
Hàn Thất Thất gân cổ lên, không khách khí cãi lại: "Chú ý lời nói? Tôi chú ý cái quái gì chứ?"
"Lúc mấy ông chế giễu chúng tôi sao mấy ông không tự biết chú ý lời nói của mình?"
"Không cứu được người ta còn không cho người khác cứu! Mấy ông sống kiểu gì thế?"
"Người ta không cứu được thì chửi người ta là thằng lừa đảo, cứu được thì lại bảo người ta may mắn, mấy ông thật là..."