Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó, tay anh đã dời đến vị trí nhạy cảm!  

Cô ta tức thì giật nảy mình!  

Tiếp đó…  

Hai mắt cô ta chợt lóe lên!  

Một tay duỗi tới bên hông!  

Anh không khỏi kinh hãi!  

Ám khí sao?  

Giây tiếp theo, anh đột nhiên dồn sức vào tay!  

Mạnh mẽ kéo cơ thể yêu kiều của Tiểu Trạch đến chỗ ngồi của anh!  

Huy động hết toàn bộ tay chân!  

Dứt khoát khống chế cả hai cánh tay của cô ta ra sau lưng!  

Đôi mắt xinh đẹp của cô ta xẹt qua một tia tuyệt vọng!  

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng.  

Thời gian gấp gáp!  

Bàn tay của anh nhanh chóng sờ đến eo Tiểu Trạch!  

Cơ thể mềm mại của cô ta lại càng run rẩy kịch liệt hơn!  

Anh chế giễu hỏi: “Vẫn không chịu nói hả? Chắc hẳn cô phải biết rõ đàn ông gặp tình cảnh này… tôi sợ thực sự sẽ mất kiểm soát đấy”.  

Nói rồi, bàn tay của anh… lại chậm rãi xê dịch xuống dưới!  

Con ngươi Tiểu Trạch thít chặt lại!  

Nhưng…  

Cô ta giận dữ gào lên: “Giết tao đi! Tao sẽ không nói ra đâu!”  

“Mày cứ giết tao đi!”  

Anh bật cười đáp: “Giết cô hả? Sao tôi nỡ làm vậy?”  

Nói xong, anh lại di chuyển tay xuống dưới!  

Cô ta nghiến răng ken két, sắc mặt sa sầm!  

Cuối cùng, phòng tuyến tâm lý của cô ta cũng sụp đổ!  

Tiểu Trạch gằn giọng thét lên: “Tao nói!”  

Anh lập tức dừng tay!  

Rốt cuộc cũng chịu nói rồi sao?  

Cô ta hít sâu một hơi: “Trong lúc tao ở đây, chắc đồng đội của tao đã bắt Lâm Kiều Hân đi rồi”.  

Hả?  

Nghe thấy lời anh, anh lập tức trợn tròn mắt!  

Cái gì?  

Anh lạnh giọng quát: “Không thể nào! Sao Thần Ẩn các người có thể đột nhập vào đại viện được?”  

Cô ta lạnh lùng đáp: “Bọn tao lừa cô ta mày bị bắt đi, không cho cô ta nói với bất kỳ ai khác”.  

Ầm!  

Cô ta vừa dứt lời, trong đầu anh như có tiếng nổ ầm vang!  

Đám người… chó má này!  

Trương Minh Vũ nghiến răng chất vấn: “Cô ấy đang ở đâu?”  

Tiểu Trạch ngớ người!  

Anh lại di chuyển bàn tay!  

Cô ta vội vàng gào lên: “Xưởng đóng tàu Thiên Nam!”  

Trong mắt anh bùng lên lửa giận!  

Vô cùng lo lắng!  

Nhưng mà… anh không biết lái xe!  

Anh cởi áo trói chặt tay Tiểu Trạch vào tay mình!  

Hả?  

Cô ta giật mình khiếp sợ!  

Anh lạnh lùng ra lệnh: “Lái xe đến xưởng đóng tàu!”  

Cô ta hơi do dự.  

Anh lại càng dùng sức!  

Cô ta hét toáng lên: “Được rồi!”  

Bấy giờ anh mới buông tay ra.  

Cô ta khẽ động đậy mình, nổ máy xe!  

Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại tràn đầy tia sáng lạnh lẽo!  

Sỉ nhục!  

Sỉ nhục tột cùng!  

Thù này không báo…  

Lúc này Trương Minh Vũ không có tâm trạng nghĩ ngợi nhiều. Quan trọng nhất là phải mau chóng cứu người!  

Anh dứt khoát thò tay vào túi quần cô ta móc điện thoại ra!  

Vô tình đụng chạm! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK