Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưởng khoa Bạch hoảng hồn lùi lại trước sự tấn công mạnh mẽ của dư luận.





Cô gái kia thì mặt mày bối rối, tay chân luống cuống!





Trương Minh Vũ nhếch miệng cười lạnh: “Bây giờ đến lượt trưởng khoa Bạch giải thích rồi đấy”.





“Tôi cho ông một cơ hội, mau nói cho chúng tôi biết ai đang đứng sau lưng sai khiến ông. Nếu không chúng tôi sẽ không tha cho tội cố tình bôi nhọ danh tiếng của công ty Tuyền Ảnh đâu”.






Nghe anh nói vậy, trưởng khoa Bạch không khỏi sợ run người!





Cô gái kia cũng hoàn toàn tuyệt vọng.





Khí thế kiêu căng phách lối trước kia đã không còn nữa.





Hồi lâu sau, ông ta nghiến răng nghiến lợi, giận dữ đáp trả: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu!”





Anh híp mắt châm chọc hỏi: “Nếu ông không nói thì chắc là bọn tôi phải báo công an rồi”.








Cô gái kia nghe xong lập tức sợ chết khiếp!





“Tôi nói! Tôi nói. Có người cho tôi năm trăm nghìn, thuê tôi làm việc này! Người đó là…”





Cô ta vội vàng đứng ra, hoảng sợ nói.





Nhưng cô ta mới nói đến đây đã bị tiếng súng nổ chói vang cắt ngang: “Đoàng!”





Ngay sau đó, giữa trán cô ta bị bắn thủng, máu chảy ròng ròng!





“Á!”





Tiếng gào thét hoảng loạn bỗng nhiên vang lên!





Đám người xung quanh nháo nhác hết cả lên! Thế nhưng đám phóng viên thì vẫn liều chết chụp ảnh!





Viện trưởng được các bác sĩ bảo vệ tránh sang một bên!





Trương Minh Vũ cau mày!





Lâm Kiều Hân lại càng kinh hồn táng đảm!





Trưởng khoa Bạch di chuyển nòng súng, nổi điên nói: “Ranh con, mày làm tao ngạc nhiên đấy. Không ngờ mày lại mời được cả viện trưởng tới!”





“Xem ra tao phải chuyển sang kế hoạch B rồi!”





Dứt lời, ông ta nhe răng nở nụ cười!





Anh cảm thấy cực kỳ bất an!





Tiếp đó, trưởng khoa Bạch giơ cao cây súng lục trong tay, nhắm trúng vào người Lâm Kiều Hân.





Đối mặt với họng súng đen ngòm, cô sợ tới mức mặt mũi trắng bệch!





Ông ta cười gằn nói: “Tạm biệt nhé cô Lâm!”





Ông ta thẳng tay bóp cò không chút do dự!





Trương Minh Vũ trợn trừng mắt!





Cô mím môi thật chặt, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng!





“Cẩn thận!”





Anh gào ầm lên, quên mình nhào tới che chắn cho cô!





Một cơn đau đớn từ bả vai truyền tới!





Cô bị anh ôm chầm lấy đè ngã xuống đất!





Đầu óc của cô trở nên trì trệ.





Cô lặng người nhìn gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của anh!



Trương Minh Vũ nghiến răng cố nhịn đau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK