Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nào cũng phải mua được thuốc này, bằng không...  

Đúng lúc này, Liễu Thanh Duyệt lại lạnh nhạt lên tiếng: "Tôi đã nói, tôi có thẻ hội viên".  

Bác sĩ Vương cười lạnh, nói: "Tôi cũng đã nói, Tĩnh Châu còn chưa phát thẻ hội viên, cô tưởng cô nói thế thì tôi sẽ tin ngay sao?"  

Liễu Thanh Duyệt hất cằm, thản nhiên nói: "Tôi tới đây, thì có rồi".  

Hả?  

Vừa nghe cô ấy nói thế, mọi người lập tức trợn trừng mắt.  

Những lời này, nghe thật ngông cuồng.  

Đây chính là Thiên Linh đó!  

Là thế lực thần bí nhất mới xuất hiện ở Tĩnh Châu!  

Ngay cả mấy gia tộc hạng nhất cũng phải nể mặt đôi phần.  

Liễu Thanh Duyệt dựa vào đâu mà ngông nghênh như thế?  

Dựa vào nhan sắc hơn người?  

Đám người quanh đó chầm chậm nhếch mép cười châm chọc.  

Bác sĩ Vương cũng cười lạnh, nói: "Cô nghĩ cô là ai? Tưởng Thiên Linh chúng tôi là một tiệm thuốc cỏn con chắc?"  

Lời này nghe kiêu ngạo hết sức.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhạt, thong thả nói: "Đối với chị tư tôi, nơi này của các người đúng thật chỉ là một tiệm thuốc cỏn con đấy".  

Thái độ của anh đắc ý cực kì.  

Ha ha!  

Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười nhạo báng.  

Liễu Thanh Duyệt huênh hoang khoác lác thì cũng thôi.  

Nói sao người ta cũng quá đẹp!  

Nhưng một gã nghèo kiết hủ lậu như anh chàng này mà cũng dám khoác lác?  

Chị của cậu thì là ai chứ?  

Mọi người đều dồn mắt nhìn Trương Minh Vũ, thái độ cực kì khinh bỉ.  

Bác sĩ Vương cũng tức đến độ phải bật cười.  

Lát sau, ông ta mới châm chọc nói: "Này ranh con, tầm nhìn của cậu thiển cận khốn cùng thực ra cũng không phải là lỗi của cậu".  

"Sai là sai ở chỗ... cậu quá ngu xuẩn!"  

"Không biết trời cao đất rộng là gì mà còn to mồm".  

Nói đoạn, ông ta trào phúng nhìn Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhạt: "Vậy nếu như chị tôi có thẻ hội viên thì sao?"  

Nói xong, ánh mắt anh lại sáng rực lên.  

Có vẻ cơn nghiện cá cược lại trỗi dậy rồi đây.  

Liễu Thanh Duyệt âu yếm nhìn anh một cái, nhưng cũng không nói gì. 

Bác sĩ Vương khinh thường cười nhạo: "Nếu có thể lấy thẻ ra, tôi

tặng tramadol đó cho các người".  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK