Mọi người lập tức dồn mọi ánh nhìn về phía Chu Vân Phong.
Cậu ba nhà họ Chu... là phe nào đấy?
Chu Vân Phong vội vã bụm chặt miệng.
May quá... Chu Vân Đình không nghe thấy.
Nhưng mà... thật sự vô cùng sảng khoái đó.
Ai bảo anh mắng tôi!
Những gã bảo vệ khác cũng đã tiến đến trước mặt Trương Minh Vũ.
"Đi chết đi!"
Một gã trong số đó chợt quát lên.
Sau đấy, gã vung nắm tay lao tới.
Ánh mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên một tia hưng phấn.
Võ nghệ của những người này có vẻ mạnh hơn nhiều so với đám anh Hổ hôm qua.
Anh bèn xông tới, vung quyền đối kháng với đòn tấn công của đối phương.
Uỳnh!
Lại một tiếng động trầm đục vang lên.
Tất cả mọi người đều đã trợn tròn mắt.
Chu Vân Đình mất rất nhiều sức lực mới loay hoay đứng dậy được.
"Mẹ nó! Dần chết nó cho tôi..."
Anh ta vừa quát lên một tiếng...
... Lại một thân thể cao lớn khác bay tới, cắt ngang lời anh ta.
"A!"
Chu Vân Đình kêu thảm một tiếng, lại lần nữa bị đè ngã xuống đất.
Trời!
Trong sảnh tiếp khách liên tiếp vang lên những tiếng hít hà.
Lần này, không ai còn tâm tư chú ý tới Chu Vân Đình nữa.
Tất cả mọi người đều dồn mắt về phía Trương Minh Vũ.
Họ chỉ thấy Trương Minh Vũ đang nhanh nhẹn xông pha giữa đám bảo vệ cao lớn.
Anh di chuyển thoải mái, ra đòn dũng mãnh như rồng như hổ.
Mỗi khi nắm tay hạ xuống, nhất định phải có một kẻ ngã gục.
Trong lúc chiến đấu, kinh nghiệm và thực lực của Trương Minh Vũ cứ thế tăng dần.
Những người bình thường này đã hoàn toàn không có khả năng gây nguy hiểm cho anh.
Rầm rầm!
Lại có mấy âm thanh trầm đục vang lên.
Chưa đầy năm phút đồng hồ, mười mấy gã bảo vệ đều đã ngã gục xuống đất.
Trời!
Mọi người lại đua nhau hít hà thật mạnh.
Tất cả đều mở to mắt, mờ mịt nhìn cảnh
tượng trước mắt.