Liễu Thanh Duyệt xoa đầu anh ra vẻ cưng chiều.
Tiếp đó, cô ấy quay người thong thả rời đi.
Ừng ực!
Đám người gian nan nuốt nướt bọt.
Cứ thế… đi luôn sao?
Bấy giờ ông cụ Chu mới kịp phản ứng lại, vội vàng dặn dò: “Thiên Hổ, mau cho người đi tiễn thần y!”
“À… vâng”, Chu Thiên Hổ cuống quýt đáp lại một tiếng.
Chẳng bao lâu sau, Liễu Thanh Duyệt đã đi mất.
Thế nhưng bầu không khí bên trong sảnh lớn vẫn bị yên tĩnh bao phủ.
Người đi rồi.
Vậy còn Chu Cửu Yến thì sao?
Chu Thiên Minh cắn răng hừ lạnh: “Hừ! Đi gấp như vậy, tôi thấy… cô ta cũng chẳng có tài cán gì đâu!”
Ông Phùng lập tức quát ầm lên: “Hỗn láo!”
Chỉ một câu nói khiến Chu Thiên Minh sợ ngây người.
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thật sự… cứu được người rồi sao?
Đúng lúc này, trên tầng lại truyền tới một tràng tiếng bước chân…
Hả?
Vẻ mặt của đám người đều trở nên cứng ngắc.
Không phải Liễu Thanh Duyệt đã đi xuống rồi sao?
Trên tầng… còn ai nữa?
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía đầu cầu thang dẫn lên tầng hai.
Ngay sau đó, một người phụ nữ ung dung bước xuống.
Sau khi nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ ấy, ai cũng không khỏi choáng váng!
Không ngờ đối phương… lại là Chu Cửu Yến!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập lại vang lên!
Hai bố con Chu Thiên Minh đều sững sờ!
Ông cụ Chu kinh ngạc há hốc mồm!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất tràn đầy vẻ khó tin!
“Mẹ!”
Cô ta bật khóc gào lên, chạy như bay về phía mẹ mình!
Chu Cửu Yến nhìn cô ta với ánh mắt dịu dàng.
Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau.
Mọi người đang có mặt dưới tầng một đều lộ vẻ mặt ngơ ngác!
Ánh mắt ông Phùng cũng hiện lên tia khiếp sợ!
Đây… đây đâu phải thần y?
Đây là thần tiên giáng trần mới đúng!
Mắc bệnh nặng như vậy! Đến cả ông ta cũng không còn cách cứu chữa!