Vậy mới gọi là thoải mái!
Đấm lưng, xoa vai, chỗ nào cũng có!
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, cánh tay em cũng mỏi rồi nhỉ? Mau nghỉ ngơi đi”.
Lâm Kiều Hân khẽ nói: "Mỏi tay... còn tốt hơn nhiều so với đau lòng”.
Động tác của cô không dừng lại.
Đau lòng ư?
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Em... đau lòng gì cơ?"
Lâm Kiều Hân mím môi nói: "Tại sao... em không giúp gì được cho anh”.
Nói xong, trong đôi mắt đẹp của cô tràn đầy vẻ tự trách.
Cô ấy rất sẵn lòng giúp đỡ.
Nhưng... những việc cô có thể giúp lại quá ít.
Trương Minh Vũ bật cười nói: "Em là một cô gái mà, em đã mạnh mẽ hơn rất nhiều người rồi”.
"Mọi việc anh làm đều là của đàn ông, em không giúp được cũng là chuyện bình thường”.
Lâm Kiều Hân nắm chặt tay nói: "Nhưng... mấy người chị tư đều có thể giúp đỡ, chỉ có em...”
Nói xong, cô càng thêm khó chịu.
Trương Minh Vũ lắc đầu cười khổ nói: "Mấy người chị tư không giống người bình thường, em không cần so sánh với bọn họ”.
Lâm Kiều Hân không nói nữa.
Trương Minh Vũ mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm nhận được trái tim của cô.
Cô ấy... thực sự muốn giúp mình sao?
Ánh mắt Trương Minh Vũ lấp lóe, cười nói: "Vậy để anh giao cho em một việc mà em có thể giúp anh, được không?"
Hả?
Lâm Kiều Hân kinh ngạc, hỏi: "Việc gì?"
Trương Minh Vũ cười toe toét nói: "Giúp anh quản lý công ty, anh sẽ giao toàn bộ công việc kinh doanh cho em”.
Chuyện này...
Đôi mắt của Lâm Kiều Hân mở to ngay lập tức!
Tất cả ư?
Dù sao... Trương Minh Vũ hiện giờ có quá nhiều công ty.
Đều giao cho mình à?
Vẻ phức tạp lại lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.
Đối với cô, việc này không phải là giúp.
Mà là... món quà của Trương Minh Vũ.
Mãi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới khẽ nói: "Em... muốn bảo vệ sự an toàn cho anh”.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ mỉm cười: "Em không luyện võ, hơn nữa giúp anh chia sẻ gánh nặng công việc, chẳng phải cũng là bảo vệ anh một phần sao?"
"Dã tâm của anh rất lớn”.
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Dã tâm gì cơ?"
Trương Minh Vũ cau mày, cười nói: "Trở thành người giàu nhất cả nước!"
Hả?
Vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân lập tức trừng lớn hai mắt!
Chuyện này...
Có quá khó không?
Trương Minh Vũ nói rất nghiêm túc: "Nếu em giúp anh, vừa hay anh cũng có thể tập trung vào việc đối phó với Thần Ẩn và Âu Dương Triết”.
"Nếu không... chúng ta sẽ luôn gặp nguy hiểm”.
"Anh không muốn quá bị động”.
Hai mối nguy hiểm này đã dạy cho Trương Minh Vũ một bài học sâu sắc!
Không thể bó tay chờ chết!
Kẻ thù mạnh thì đã sao? Chẳng phải chúng cũng là con người à?
Tổ 11 của Thần Ẩn rất mạnh, bây giờ không phải đều ở trong phòng giam sao?
Nghĩ tới đây, Trương Minh Vũ càng thêm quyết tâm.
Phản đòn!
Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng hỏi: "Vậy... em có thể giúp gì cho anh?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm, mọi việc đã được sắp xếp cho em rồi, em chỉ cần đến vận hành là được”.
"Giao cho người khác thì anh cũng không yên tâm”.
Nghe những lời này, Lâm Kiều Hân cảm thấy rất ấm áp.
Lâm Kiều Hân cười nói: "Được, nếu ông chủ Trương đã tin tưởng như vậy thì... tiểu nữ cung kính không bằng tuân lệnh!"
Rất vui vẻ!
Trương Minh Vũ hơi bất ngờ.
Cô gái này...
Chắc chắn đã chịu đả kích!
Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân di chuyển cơ thể mảnh khảnh của mình trèo xuống khỏi người Trương Minh Vũ.
Không mát xa nữa à?
Trong lòng Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất đắc dĩ.