Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà hai lạnh nhạt nói: "Tôi nói này Kiều Hân, những người đang ngồi đây có ai không phải bậc bề trên của nó?"  

"Bảo bậc cha chú nhường chỗ cho nó?"  

"Nhà họ Lâm này... có quy củ đó từ bao giờ vậy?"  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Người nhà họ Lâm... thật đúng là...  

Lâm Kiều Hân cũng cau mặt, đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ giận dữ.

Lâm Kiều Hân nhìn quanh.  

Bấy giờ cô mới phát hiện, chỉ có Lâm Diểu đang ngồi trên một chiếc ghế xếp kế bên mà thôi.  

Lâm Tuấn Minh?  

Lâm Kiều Hân lạnh nhạt nói: "Anh họ hẳn không tính là bậc bề trên đâu nhỉ?"  

Bà cả cười lạnh một tiếng, nói: "Sao anh họ cô lại không tính là bề trên? Tương lai nhà họ Lâm chúng ta ai là chủ gia tộc, cô không biết sao?"  

Lâm Tuấn Minh nghe vậy bèn nhướng mày, cười đắc ý.  

Đáy mắt Lâm Kiều Hân lóe lên tức giận.  

Trương Minh Vũ cười cười, bảo: "Không sao đâu, tìm đại chỗ nào đó ngồi tạm cũng được".  

Trong tình trạng này, quả thật anh không thể đứng mãi được...  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, lòng khó chịu vô cùng.  

Ngay cả chút việc cỏn con ấy, cô cũng không thể làm được cho anh.  

Càng nghĩ, lòng càng thêm khó chịu hơn.  

Cô ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp bà cả và bà hai cười lạnh đầy khinh khi.  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, lửa giận trong lòng phừng phừng cháy.  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ lại cười cười, an ủi cô: "Không sao đâu, tôi không việc gì, mau tìm giúp tôi cái ghế đi".  

Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi.  

Lúc này, cô vừa tự trách lại vừa uất nghẹn.  

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không nói gì thêm, chỉ giận dữ đi tìm ghế.  

Bà hai chau mày, châm chọc nói: "Xin lỗi, trong nhà không còn chiếc ghế dư thừa nào đâu".  

Lâm Kiều Hân khựng lại, đáy mắt dấy lên ngọn lửa giận vô tận.  

Thật quá đáng!  

Lần này, Lâm Kiều Hân đã không thể nhịn nổi nữa.  

Cô quay phắt lại.  

Bà cả và bà hai vẫn nhếch môi cười nhạt.  

Những kẻ khác cũng lộ vẻ bỡn cợt nhìn cô.  

Lâm Kiều Hân mấp máy môi, đang định cất tiếng.  

Bỗng Lâm Diểu xách một chiếc ghế bước lại.  

Hả?  

Mọi người đều ngẩn ra.  

Lâm Diểu cười nói: "Anh rể, anh ngồi đây đi, em ngồi đủ rồi".  

Nói đoạn, cô ta đặt chiếc ghế ra sau lưng Trương Minh Vũ.  

Việc này...  

Mọi người sửng sốt nhìn Lâm Diểu.  

Bà cả và bà hai đều hoang mang khó hiểu.  

Lâm Kiều Hân vẫn đang rất tức giận, ánh mắt sắc bén.  

Nhưng... 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK