Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt!  

Họa lớn?  

Nhanh như vậy sao?  

Dù anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sau khi nghe vẫn không khỏi khiếp sợ!  

Ông cụ Lâm gật đầu nói: "Dù là kẻ nào trong ba kẻ kia thì hắn nhất định cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để ra tay với nhà họ Lâm!"  

"Bây giờ các mối quan hệ của nhà họ Lâm không còn nữa, tài lực yếu kém, có thể qua được hôm nay không... đều dựa vào cháu!"  

Ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy trên vai mình gánh trọng trách lớn quá!  

Chuyện... nghiêm trọng đến vậy sao?  

Ông cụ Lâm nói tiếp: "Nếu qua được hôm nay, nhiệm vụ của cháu cũng coi như bắt đầu".  

"Không qua được, nhiệm vụ của cháu cũng kết thúc".  

Tim Trương Minh Vũ đập thình thịch.  

Dự cảm xấu lập tức dâng lên!  

Rốt cuộc là ai?  

Ông cụ Lâm cười lắc đầu nói: "Sư phụ cháu tính toán kỹ lưỡng thật đấy, đã đến giờ phút này rồi mà vẫn còn tôi rèn tâm trí của cháu, nhất định không nói cho cháu..."  

Tôi rèn?  

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.  

Sư phụ chẳng phải chẳng dạy anh cái gì sao? Tôi luyện làm quái gì chứ?  

Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy mơ hồ!  

Vô số chuyện đan xen vào nhau, vô cùng hỗn loạn!  

Haizz.  

Ông cụ Lâm lại thở dài: "Ông cũng không thể giúp cháu được, những gì có thể nói đều nói hết với cháu rồi, nhà họ Lâm... phải dựa cả vào cháu".  

"Ông cũng muốn xem xem mấy ngày nay cháu đã tích lũy được gì rồi".  

Tích lũy?  

Mình chẳng có cái quái gì mà!  

Tiền thì có mỗi hai trăm triệu, nhưng... chẳng có tác dụng!  

Ngoài kia ai chẳng có nhiều tiền hơn anh?  

Áp lực như này, Trương Minh Vũ bắt đầu rối cả lên.  

Ông cụ Lâm ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Cháu phải nhớ, nhiệm vụ hôm nay của cháu là bảo vệ nhà họ Lâm".  

Trương Minh Vũ cố gắng bình tĩnh lại, nặng nề gật đầu.  

Ông cụ Lâm cười nói: "Được rồi, cũng đến lúc bắt đầu rồi, chúng ta ra ngoài thôi".  

Trương Minh Vũ đứng dậy, bước chân hơi loạng choạng.  

"Để cháu đỡ ông".  

Nói xong, liền tiến lên đỡ ông cụ Lâm.  

Hai người đi ra khỏi căn biệt thự.  

Trương Minh Vũ không nhịn được cảm thán, cả đời này ông cụ Lâm đã trải qua biết bao nhiêu chuyện vậy?  

Nhưng bây giờ.... bóng lưng còng...  

Haizz.  

Trương Minh Vũ khẽ thở dài, trong lòng vô cùng hỗn loạn.  

Hai người nhanh chóng đi ra khỏi căn biệt thự.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK