Trương Minh Vũ cũng ngây ngẩn cả người, quay lại nhìn Lâm Kiều Hân với ánh mắt khó hiểu.
Cô cũng đang không nén nổi khiếp sợ!
Ngay sau đó, cô mừng quýnh lên, điên cuồng gật đầu với anh!
Ra hiệu cho anh mau đồng ý người ta đi!
Anh bất lực lắc đầu.
Chuyện quái gì thế này…
Nhưng cuối cùng anh chỉ có thể mỉm cười đáp: “Được, tối nay tôi sẽ mời cô một bữa”.
Điềm Điềm mỉm cười rạng rỡ: “Được, chúng ta mau đi thôi”.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Dứt khoát vậy sao?
Tất cả những người còn lại vẫn chưa thể thoát ra khỏi sự kinh hãi, ánh mắt tràn đầy mờ mịt!
Điềm Điềm nhanh chóng quay người đi ra ngoài cổng!
Triệu Khoát nắm chặt hai tay, cơ thể run bần bật! Lửa giận trong lòng hắn đang không ngừng dâng trào!
Lại bị Trương Minh Vũ phá hỏng chuyện tốt!
Quan trọng nhất là khiến hắn mất sạch mặt mũi.
Nghĩ tới thân phận của mình, hắn nổi giận gào ầm lên: “Mày đứng lại cho tao!”
Giọng nói vang vọng khiến Trương Minh Vũ cũng bị doạ sợ giật nảy mình.
Điềm Điềm dừng bước, lạnh lùng hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Triệu Khoát nghiến răng ken két, giận dữ quát tháo: “Nhà hát này là của nhà chúng tôi! Cô không nghe lời tôi, có tin tôi khiến cô từ nay về sau không thể tới đây biểu diễn nữa không hả?”
Nghe hắn nói vậy, đám người xung quanh lại nhao nhao trợn tròn mắt!
Đây là đang đe doạ trắng trợn!
Trương Minh Vũ cũng sửng sốt, không biết nên mở lời thế nào.
Điềm Điềm lại bật cười châm chọc nói: “Này anh, tôi nghĩ anh vẫn chưa hiểu rõ địa vị của mình hoặc là địa vị của tôi thì phải”.
Hả?
Cô ấy nói vậy là có ý gì?
Cả Triệu Khoát và Trương Minh Vũ đều không hiểu gì cả.
Cô ấy lại nói tiếp: “Lần này tôi đến Hoa Châu là vì chuyện riêng. Chính nhà hát của các anh mời tôi tới đây biểu diễn!”
“Nếu không vì công ty nhận lời, tôi đã không lãng phí mất một ngày ở nhà hát này rồi!”
Cô ấy vừa dứt lời, tất cả đều khiếp sợ tột độ!
Bên nhà hát mời cô ấy tới biểu diễn sao?
Chuyện này…
Thế nhưng ngay sau đó, mọi người đều nhanh chóng bình tĩnh lại.
Điềm Điềm có địa vị như thế nào?