Nghe tới đó, đám đông đều run người lên như không thể kiềm chế.
Tô Mang nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt bừng sáng.
Thật đúng là không uổng công thương đứa em này!
Hà Gia Hoa gian nan đứng dậy, ánh mắt hừng hực lửa giận.
Lư Chấn cắn chặt răng, lạnh lùng quát lớn: "Thế nào? Tôi không muốn hợp tác với cậu thì cậu sẽ dùng vũ lực hả?"
"Cậu không sợ tôi báo cảnh sát sao?"
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, gằn giọng: "Một gia tộc họ Lư nho nhỏ mà thôi, xứng để tôi ra tay sao?"
"Dám đối đầu với tôi thì cứ chờ ngày đóng cửa đi".
Anh nói ngắn gọn, nhưng giọng điệu kiêu ngạo vô cùng.
Lư Chấn cười to một tiếng: "Ha ha ha! Cậu đang nói giỡn với tôi chắc?"
"Chỉ dựa vào mình cậu hả?"
Tô Mang thong thả lên tiếng: "Em trai à, chút chuyện vặt vãnh này sao không chịu nói với chị một tiếng".
"Diệt một nhà họ Lư mà thôi, một cú điện thoại là đủ rồi, đúng không nào?"
Cô ấy vừa nói đến đó, tiếng cười chế giễu lại vang lên lần nữa.
Chém gió cũng phải có chút căn cứ chứ?
Hà Trung Ninh miệt thị nhếch mép cười.
"Một cú điện thoại?"
"Vậy cô gọi đi xem nào! Tôi muốn xem xem cô định diệt nhà họ Lư tôi như thế nào!"
Lư Chấn vẫn còn ôm bụng cười điên cuồng, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
Tô Mang chẳng hề để ý, lấy ngay điện thoại di động ra, nhẹ nhàng nói một câu: "Ra tay đi!"
Nói xong, cô ấy cúp điện thoại.
Đám đông xung quanh yên lặng lắc đầu.
Ngoại hình xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà sao lại không có đầu óc thế nhỉ?
Lư Chấn đã cười đến sắp ngất xỉu.
Lâm Kiều Hân và mấy cô gái cũng vô cùng hoang mang, hoàn toàn không biết chuyện này là thế nào.
Chỉ có Trương Minh Vũ đã kích động đến run rẩy.
Chị ba có bao giờ lừa anh đâu?
Ngay sau đó, có tiếng chuông điện thoại reo vang.
Lư Chấn lấy điện thoại ra, cố nén ý cười, nói với đầu bên kia: "A lô, sếp Đinh à, có chuyện gì vậy?"
Mọi ánh mắt đều dồn về phía ông ta.
Một giây sau, sắc mặt Lư Chấn như đông cứng lại, cả kinh nói: "Cái gì? Cắt đứt mọi hợp tác?"
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, ánh mắt rực sáng.
Lư Chấn sợ hãi nói: "Sếp Đinh, đừng..."
Nhưng đầu bên kia chẳng đợi ông