Nhà họ Triệu có thể là cổ đông của nhà hát này.
Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều nữa.
Đi qua lối đi, chẳng mấy chốc đã vào một nơi rất huyên náo.
Đa số mọi người đều là nhân viên của nhà hát.
Triệu Khoát nhanh chóng đi đến một phòng trang điểm, im lặng ngồi xuống ghế sofa.
Trương Minh Vũ nhìn quanh.
Không ít nhân viên đang bận rộn, chẳng thấy ai quen mặt cả.
Điềm Điềm ở đây sao?
Cô gái kia cung kính nói: “Xin anh Triệu chờ một lát, Điềm Điềm đang tẩy trang, tí nữa sẽ ra ngay”.
Hai mắt Triệu Khoát sáng bừng lên, khẽ phất tay ra hiệu.
Cô gái kia lập tức quay người rời đi.
Hắn cũng ung dung ngồi bắt chéo chân, khoé miệng cong lên nở nụ cười.
Cô gái trang điểm đậm làm bộ muốn ngồi cạnh hắn.
“Hửm?”
Hắn hơi nhíu mày.
Thấy thế, cô ta giật nảy mình, vội vàng đứng dậy tránh sang một bên.
Bấy giờ Triệu Khoát mới bật cười nói: “Trương Minh Vũ à, anh phải chống mắt xem cho kỹ vở kịch này đấy!”
“Đúng lúc cho anh mở mang tầm mắt, thấy được chênh lệch giữa tôi với anh!”
Trong giọng điệu của hắn lại tràn đầy kiêu ngạo!
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt, không thèm để ý tới hắn.
Lâm Kiều Hân nắm chặt bàn tay trắng muốt, ánh mắt tràn ngập lửa giận!
“Nhất định là anh ta ép buộc! Không được, chúng ta không thể để anh ta đạt được ý đồ!”, cô vội vàng nói.
Giờ đây cô đã không thể giữ nổi bình tĩnh.
Anh mờ mịt hỏi: “Sao… sao cô lại phản ứng mạnh mẽ vậy?”
Ánh mắt của cô trở nên phức tạp. Cô khẽ đáp: “Tôi có thể vượt qua vô số áp lực đều là nhờ giọng hát của Điềm Điềm!”
“Bài hát của cô ấy vẫn luôn mang lại năng lượng tích cực. Tôi không tin cô ấy lại là loại người như vậy!”
Nghe cô nói vậy, Trương Minh Vũ cũng hiểu được ít nhiều.
Có lẽ đối với Lâm Kiều Hân, Điềm Điềm đã trở thành chỗ dựa lớn nhất cho cô động lực chống đỡ mọi gian truân.
Nếu hình tượng của Điềm Điềm bị huỷ hoại, chỗ dựa này cũng sẽ sụp đổ.
Mọi lý do cô lấy ra để tự an ủi mình đều sẽ mất hết tác dụng!
Không biết tại sao anh chợt thấy lòng mình đau nhói.
Anh nhếch miệng cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không để anh ta đạt được mục đích đâu”.
Nghe xong, cô mới yên tâm thở phào một hơi, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Thế nhưng trong lòng Trương Minh Vũ lại cảm thấy rất bất đắc dĩ.