Nhưng anh không thể tìm được bất cứ ký ức nào liên quan đến Điềm Điềm.
Giọng ca lại nhanh chóng được vang lên.
Cả vạn người ở đây trầm mê trong tiết tấu của một mình Điềm Điềm.
Giọng ca kết thúc, tiếng hò reo khiến nơi đây rung chuyển!
Giọng ca vang lên, tất cả mọi người lập tức chìm đắm trong tiếng nhạc diệu kì.
Trương Minh Vũ cũng chìm đắm trong đó.
Bất tri bất giác, ba giờ đã trôi qua.
Buổi biểu diễn cũng gần đi đến hồi kết.
Điềm Điềm cầm lấy mic, dí dỏm nói: "Buổi hòa nhạc kết thúc rồi, sau này có cơ hội tôi sẽ quay lại, các vị nhất định phải cẩn thận rời nơi đây theo thứ tự nha!"
Giọng nói ngọt ngào, vô cùng mê người!
"Ngọt ngào quá đi! Chúng tôi không thể rời khỏi cô! Điềm Điềm!"
"Điềm Điềm của tôi, hát thêm một bài đi! Đừng đi mà!"
"Điềm Điềm ơi! Cô quay lại đi, cô quay lại đi!"
...
Giọng nói xé gan xe phổi lại vang lên.
Cả nơi đây lập tức loạn tùng phèo, không ít người hét đến khản cả cổ!
Điềm Điềm cũng không nỡ, nhưng chỉ có thể biến mất trong bóng tối.
Tiếng than khóc vang đầy trời.
Trương Minh Vũ giờ mới hoàn hồn lại, trong lòng cũng cảm thấy không nỡ.
Quay đầu nhìn sang, Lâm Kiều Hân đang mím môi, rưng rưng nước mắt.
Tầm mắt vẫn còn dừng ở nơi Điềm Điềm vừa biến mất.
Cái này...
Trương Minh Vũ lắc đầu.
Đàn ông thì thôi, sao phụ nữ cũng thế vậy...
Lâm Kiều Hân không phản ứng lại, Trương Minh Vũ cũng ngại mở miệng.
Nhiều người có lý trí đã bắt đầu rời đi rồi.
Người trong nhà hát dần dần đi về.
Mười mấy bảo vệ đứng trên lối ra, duy trì trật tự của nơi này.
Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn bất động...
Trương Minh Vũ chỉ đành ngồi bên im lặng chờ đợi.
Một lúc lâu sau, người trong nhà hát cũng đi được kha khá rồi, chỉ còn lại một số người tập trung ở cổng.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu phát hiện ra Lâm Kiều Hân vẫn đang ngẩn người...
"À.... chúng ta cũng nên đi rồi...", Trương Minh Vũ ngượng ngùng nói.
Nhưng Lâm Kiều Hân dường như không nghe thấy.
Trương Minh Vũ không biết nên làm gì.
Tiếng nhắc nhở của bảo vệ vang lên: "Đến lúc phải về rồi! Còn ngồi đó làm gì nữa?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra ở cổng chẳng còn ai cả, chỉ còn lại mười mấy bảo vệ.
Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn ngớ người ngồi đó...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À.... xin lỗi các anh, chúng tôi sẽ đi ngay đây, các anh cứ làm việc trước đi ạ".
Tuy nhiên chưa kịp nghĩ gì, đằng trước đã vang lên giọng nói đầy ẩn ý: "Ai ôi, đúng là oan gia ngõ hẹp".
Giọng nói này...
Triệu Khoát?
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt, bất ngờ đứng dậy.