Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh không chút do dự, mở cửa xe nhảy ra ngoài.  

Dưới chân anh vẫn toàn là đá, lăn lóc giữa mặt đường!  

Chiếc xe hàng không thể di chuyển về phía trước!  

Bụp!  

Trương Minh Vũ đóng cửa xe lại, cảnh giác nhìn xung quanh.  

Nhưng đến lúc này, ngoại trừ những hòn đá thì vẫn chưa có động tĩnh!  

Rốt cuộc là ai?  

Trương Minh Vũ đi ra ngoài vài bước.  

Anh quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Long Tam và Long Thất bước chân nặng nề đi tới.  

Biểu cảm cảnh giác y hệt.  

Trương Minh Vũ thấp giọng hỏi: "Có thấy ai không?"  

Long Tam khẽ lắc đầu.  

Lông mày Trương Minh Vũ nhíu chặt, trong lòng cũng rất mông lung.  

Rốt cuộc chuyện gì thế này?  

Ngay cả khi là người của Thần Ẩn cũng không thể nhanh như vậy được!  

Còn chưa kể còn mai phục trước?  

Nhìn lên một lần nữa.  

Lúc này Trương Minh Vũ phát hiện, phía trên vẫn không có động tĩnh!  

Long Tam nặng nề nói: “Nếu bọn chúng dùng đá để chặn đường thì chứng tỏ bọn chúng không có súng ống gì cả”.  

Có lý!  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: "Long Thất, anh bảo vệ người nhà họ Lâm, hai chúng tôi lên trên xem thử”.  

Long Thất yên lặng gật đầu.  

Trương Minh Vũ không do dự, lao lên sườn núi với Long Tam.  

Mặc dù sườn núi dốc nhưng vẫn leo được.  

Long Thất im lặng trông chừng xe hàng.  

Vệ sĩ cũng không nhúc nhích.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã leo tới lưng chừng núi.  

Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn cảnh giác.  

Nhưng sau khi tìm kiếm một lúc lâu, vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì!  

Không có ai sao?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn lại, anh phát hiện Long Tam đã sắp lên đến nơi.  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, dùng sức leo tiếp!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đến được đỉnh núi.  

Bỗng nhiên, anh nghiến răng dùng lực!  

Trương Minh Vũ nhảy lên đỉnh núi, cơ thể căng thẳng!  

Nhưng...  

Trên đỉnh núi không có ai...  

Rốt cuộc chuyện này là sao?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn xung quanh, chỉ có thể lờ mờ thấy vết cỏ trên mặt đất bị đá đè lên.  

Ngoài ra... không có gì nữa!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trong lòng chậm rãi dấy lên dự cảm bất thường! Có mai phục không?  

Mãi tới bây giờ, Trương Minh Vũ không có cách nào xác định được rốt cuộc ai đang giở trò!  

Long Tam đứng đối diện, cũng không thấy có gì lạ!  

Phù!  

Trương Minh Vũ cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.  

Bồn chồn khó hiểu!  

Sau khi quét mắt nhìn xung quanh một lần nữa, xác định chắc chắn không có gì bất thường, anh vội vã đi xuống sườn núi.  

Long Tam cũng đi theo.  

Trương Minh Vũ nghiêm túc hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"  

Long Tam trầm tư chốc lát, sau đó nói: "Bọn chúng không dám lộ mặt, rất có khả năng là đang đợi tiếp viện”.  

Cái gì?  

Vừa dứt lời, tim Trương Minh Vũ giật thót!  

Có khả năng!  

Rất có khả năng!  

Suy cho cùng, không ai biết bọn họ khi nào sẽ đến!  

Cho dù biết, đến đây cũng cần có thời gian, không thể nhanh hơn bọn họ được!  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: "Xuống xe! Mở đường!"  

Ngay sau đó, Đinh Nhất lao xuống xe cùng nhóm vệ sĩ dọn dẹp đá trên đường.  

Trương Minh Vũ nhìn chằm chằm xung quanh.  

Không lâu sau, tất cả những tảng đá đã được chuyển dời.  

Trương Minh Vũ thấp giọng hô: "Đi thôi!"  

Mọi người nhanh chóng lên xe.  

Chẳng mấy chốc, xe lại nổ máy, đi về hướng Tĩnh Châu!  

Thời gian chậm rãi trôi qua. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK