Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Tuấn Nam cứng rắn đe dạ: "Chẳng quen gì sất. Cho mày cơ hội cuối cùng, giao lão già đó ra đây".  

Trương Minh Vũ dửng dưng trả lời: "Nói nhiều quá!"  

Lãnh Tuấn Nam nheo mắt một cách nham hiểm, nhếch mép nói: "Đó là mày muốn chết, đừng có trách bọn tao!"  

Nói xong, một tia sắc bén thoáng qua trong mắt gã.  

Gã vẫn chưa báo mối thù hôm qua đâu!  

Ngay lập tức, Lãnh Tuấn Nam gầm lên: "Bắt lại cho tôi!"  

Bảy tên sát thủ Thần Ẩn sau lưng gã vừa nghe lệnh đã xông lên thật nhanh!  

Tốc độ nhanh đến đáng sợ!  

Nét mặt Trương Minh Vũ trở nên nghiêm túc.  

Bảy người này ở một cấp độ hoàn toàn khác biệt cảnh sát!  

Trương Minh Vũ thụt lùi hai bước.  

Nhưng bảy tên sát thủ chạy như bay tới.  

Người nào người nấy đều hùng hổ nhào lên.  

Trương Minh Vũ nghiến răng.  

Ngay lúc đó, hai tiếng bước chân vững vàng truyền đến từ đằng sau.  

Chân mày anh nhướng lên.  

Tới rồi!  

Trương Minh Vũ không thèm nhìn ai, cứ thế xông thẳng vào trong đám người!  

Ngay sau đó, Long Tam và Long Thất cũng gia nhập cuộc chiến.  

Bịch bịch! Bốp!  

Tiếng cú đấm đánh trúng vang lên đau điếng.  

Trương Minh Vũ phải mất rất nhiều sức mới hạ gục được một tên.  

Nhưng còn Long Tam và Long Thất thì đã đánh bại được ba tên!  

Chỉ trong nháy mắt, bảy tên sát thủ Thần Ẩn ngã gục xuống đất.  

Người trong nhà họ Lâm chết trân.  

Ánh mắt họ lại hiện lên vẻ phấn khởi.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Sao ba người kia không lên, còn tính làm gì đây?  

Bốp bốp bốp.  

Lãnh Tuấn Nam vỗ tay khen ngợi.  

Long Tam và Long Thất lui xuống và đứng sau lưng Trương Minh Vũ.  

Ánh nhìn của họ đầy cảnh giác.  

Trương Minh Vũ nheo mắt, linh cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng.  

Bọn này còn trợ thủ à?  

Phút chốc, Lãnh Tuấn Nam cười khẩy lên tiếng: "Thằng chó chết, mày làm tao bất ngờ lắm đấy".  

"Tiếc là... hôm nay không ai cứu được chúng mày đâu!"  

Dứt lời, một tia lạnh lùng xẹt qua trong mắt gã.  

Trương Minh Vũ phá lên cười sặc sụa: "Thôi đừng chém gió nữa, muốn đánh thì đánh đi, còn đứng đó ba hoa chích chòe!"  

Người đang ẩn nấp trong bóng tối vẫn chưa lộ mặt, Trương Minh Vũ không cách nào yên tâm nổi. Những gì không nhìn thấy mới là kinh khủng nhất!  

Giọng nói lạnh lùng của Tiểu Trạch truyền đến: "Mày muốn chết sớm thế à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK