Trương Minh Vũ vô thức mỉm cười theo cô.
Mọi người đều nhìn chằm chằm chiếc xe Roll - Royce đang đi ra, nhưng cửa sổ xe đã được dán màng chắn màu đen nên không ai thấy được trong xe có những người nào.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi đại viện nhà họ Lâm.
Mọi người chậm rãi dời mắt.
Ngay sau đó, người nhà họ Lâm lại một lần nữa kích động.
Phía sau lưng có tiếng bước chân vang lên.
Tất cả sửng sốt, ngoái đầu nhìn lại, phát hiện Trần Đại Phú đang đỡ ông cụ Lâm đi ra.
Hàn Thiên Hoa cũng đi bên cạnh.
Chuyện này...
Tất cả lại một lần nữa sững sờ.
Ông cụ Lâm được Trần Đại Phú đỡ ra?
Trương Minh Vũ đâu?
Lát sau, Trần Đại Phú đã đỡ ông cụ Lâm tới trước ghế tựa.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía đó.
Người nhà họ Lâm càng kích động không thôi.
Ông cụ Lâm cười nói: "Khách đã đi rồi, bữa tiệc của chúng ta... cũng có thể tiếp tục rồi".
Ông cụ vừa dứt lời, đám người nhà họ Lâm lập tức phấn chấn vô cùng.
Có thể tiếp tục, có nghĩa là mọi trắc trở đã không còn.
Đám Lâm Quốc Phong cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Lâm Kiều Hân hưng phấn nhìn quanh, đôi mắt sáng lên long lanh.
Nhưng cô nhìn khắp chốn vẫn không thấy Trương Minh Vũ đâu.
Anh ấy đâu rồi?
Không rõ vì sao, Lâm Kiều Hân chợt cảm thấy lòng mình dường như hơi trống vắng.
Chỉ sau một lát, bầu không khí trong đại viện đã chậm rãi khôi phục lại.
Người xôn xao chúc mừng, người hớn hở trò chuyện.
Chuyện không vui vừa rồi đã dần tan biến trong suy nghĩ của mọi người, bọn họ hoàn toàn hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt này.
Nhưng bóng hình Trương Minh Vũ vẫn khắc sâu trong suy nghĩ của bọn họ.
Hành động của Trương Minh Vũ vừa rồi đã khiến bọn họ chấn động.
Ngay khi buổi tiệc vừa bắt đầu, ông cụ Lâm bỗng đứng dậy.
Tất cả đều yên tĩnh lại, đổ dồn ánh mắt về phía ông cụ.
Ông cụ Lâm chậm rãi lên tiếng: "Trước khi các vị vào bàn tiệc, tôi còn có một việc muốn tuyên bố".
Ông cụ vừa dứt lời, mọi người đều ngây ra.
Ông cụ Lâm chầm chậm quay sang nhìn Lâm Kiều Hân và Lý Phượng Cầm, vẻ mặt hiền hòa.
Lâm Kiều Hân ngẩn người, lòng bỗng khẩn trương hẳn lên.