“Ưm…”
Liễu Thanh Duyệt thoải mái kêu lên một tiếng.
Lông tóc trên người anh đều sắp dựng đứng hết cả lên!
Giọng này… đúng là đòi mạng mà!
Anh hít sâu một hơi, cố gắng dời mắt sang bên cạnh.
Không dám nhìn thẳng!
May mà Liễu Thanh Duyệt cũng không trêu chọc gì anh…
Một lát sau, cô ấy nhẹ giọng thì thầm: “Em trai thối, chị báo cho em một tin tốt nhé”.
Tin tốt sao?
Anh khẽ giật mình, hưng phấn dò hỏi: “Được thôi, tin tốt gì thế?”
Cô ấy mỉm cười đắc ý nói: “Một tháng sau chị sẽ đi Tịnh Châu. Đợi khi nào nhiệm vụ bên đó hoàn thành”.
“Là chị có thể trở về bầu bạn với em mãi mãi”.
Nghe thấy thế, anh lập tức ngừng tay lại.
Chị tư… sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?
Bầu bạn với anh mãi mãi?
Trương Minh Vũ trợn trừng hai mắt, trong lòng mừng rỡ tột cùng!
“Thật sao?”
Anh kích động hô lên!
Không có các chị bên cạnh, anh vẫn luôn cảm thấy thật cô đơn.
Nhưng giờ đây…
Liễu Thanh Duyệt buồn bực đáp: “Đương nhiên rồi, sợ chị lừa em chắc?”
Trương Minh Vũ vui sướng tới mức cả người đều đang run rẩy!
Nhưng nội tâm của anh nhanh chóng bị nỗi đau xót thay thế.
Mấy năm nay, chắc chắn chị tư phải chịu rất nhiều cực khổ …
Mãi lâu sau, anh mới mỉm cười nói: “Chị tư vất vả rồi”.
Cô ấy nhoẻn miệng cười, ánh mắt xấu xa nói: “Nói suông vậy sao được. Chị cố gắng như vậy, em định làm gì để trả ơn cho chị đây?”
Hả?
Anh không khỏi sửng sốt.
Trả ơn?
Cô ấy kiêu ngạo nói: “Đợi đến lúc thích hợp, em sẽ biết chị đã tặng em bất ngờ lớn như thế nào!”
“Mau nói đi, định trả ơn chị kiểu gì đây?”
Mình vẫn còn bất ngờ gì nữa sao?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhưng còn trả ơn…
Anh nhếch miệng cười đáp: “Em chăm chị lúc về già nhé!”
Liễu Thanh Duyệt giận dỗi sẵng giọng nói: “Em biến đi! Chị cần em chăm lúc già chắc? Chưa chắc em đã
sống lâu bằng chị đâu!”