Cực kỳ hỗn loạn!
Lâm Kiều Hân nhíu mày hỏi: "Không phải bác hai nói có cảnh sát giúp đỡ sao ạ!"
Lý Phượng Cầm la toáng: "Mẹ không biết! Có ai tới đâu!"
Hừ.
Trương Minh Vũ nhếch môi cười khẩy.
Người trong nhà họ Lâm đều ngẩn người.
Ai nấy cũng cảm thấy may mắn vì mình đã chọn rời đi.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, cất giọng quát: "Con đã bảo mọi người đi luôn mà chẳng ai chịu đi! Giờ thì..."
Cô tức chết đi được.
Lý Phượng Cầm gào khóc: "Kiều Hân! Con đừng nói nữa, mau tới cứu mẹ đi!"
"Á!"
Tiếng thét chối tai truyền đến từ đầu dây bên kia.
Cuộc gọi cũng bị ngắt.
Trong lòng Trương Minh Vũ vô cùng bực bội.
Lâm Kiều Hân đặt điện thoại xuống, đôi mắt bồ câu ngổn ngang nhiều cảm xúc.
Cô vừa sốt ruột vừa tức giận!
Ban đầu đi theo họ thì có phải mọi chuyện đã khác rồi không!
Nhưng Lý Phượng Cầm đang gặp nguy hiểm...
Những người họ Lâm nhìn nhau, ánh mắt cũng đầy rối rắm.
Họ không ngờ Lâm Quốc Long không đáng tin cậy như vậy!
Ông cụ Lâm thì trông không có chút gì gọi là nôn nóng.
Ông cụ chỉ im lặng nhìn mọi thứ diễn ra.
Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân lên tiếng: "Trương Minh Vũ, giờ phải làm sao đây?"
Hây dà.
Trương Minh Vũ thở dài, cười ngán ngẩm: "Còn sao nữa, quay lại thôi..."
Cô lo lắng nói: "Nhưng mà... lần này bọn chúng tới chắc chắn đã chuẩn bị cả rồi..."
Lâm Kiều Hân đang rất bối rối.
Trương Minh Vũ khẽ cười: "Không sao đâu. Sau lần này, bọn họ sẽ được một bài học nhớ đời".
Ai bảo nhiệm vụ của anh là bảo vệ nhà họ Lâm chứ.
Có lẽ đây chính là cái giá phải trả cho việc này.
Đôi mắt như làn thu thủy của Lâm Kiều Hân thấm đẫm nướt mắt.
Bây giờ cô còn tức giận hơn ban nãy nữa!
Anh mỉm cười an ủi: "Được rồi, mọi người chờ ở đây đi, tôi về nhà họ Lâm một chuyến".
Lâm Kiều Hân cắn răng, trong mắt đầy vẻ lo âu!
Tại mấy người đó hết!
Sau một lúc đắn đo, cô hạ quyết tâm: "Tôi đi với anh!"
Trương Minh Vũ tỏ ra bất đắc dĩ: "Cô đi làm gì, ngoan ngoãn ở đây chờ tôi đi. Bên đó nguy hiểm lắm".
Lâm Kiều Hân cầm chặt nắm đấm, nói một cách quả quyết: "Tôi muốn đi với anh, mặc dù tôi không giúp được gì nhưng... tôi không thể ngồi yên được".
Cô muốn nói vì lo lắng cho anh nhưng lời đến bên môi lại biến thành như vậy.
Trương Minh Vũ đắn đo suy nghĩ.
Lâm Kiều Hân cứng rắn cầm tay anh và kéo anh ra ngoài.
Rốt cuộc Trương Minh Vũ không khuyên bảo được cô.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng lái xe chở anh đến nhà họ Lâm.
Cùng lúc đó, bầu không khí tại nhà họ Lâm im lặng đến đáng sợ.
Trong phòng khách, mấy tên bảo vệ nằm la liệt trên nền đất với khuôn mặt nhăn nhó vì đau.
Đám người Lâm Quốc Phong thì ngồi co ro trong góc.
Bảy người còn lại của Thần Ẩn đang xếp hàng ngay ngắn ở chính giữa phòng khách!
Đằng trước là nhóm ba người Tiểu Trạch và gã đàn ông cầm đầu trong lần trước đến nhà họ Lâm Lãnh Tuấn Nam.
Lãnh Tuấn Nam chợt quát lớn: "Ngồi xuống!"
Đám người họ Lâm giật cả mình.
Bọn họ nháo nhào ngồi xổm xuống.
Ánh mắt ai nấy cũng tràn trề tuyệt vọng.
Biết vậy ban nãy đi theo Trương Minh Vũ cho rồi!
Nhưng đâu ai nghĩ rằng lời đảm bảo của Lâm Quốc Long vô giá trị như thế!
Sắc mặt Lâm Quốc Phong trở nên nặng nề.
Tiểu Trạch tiến lên một bước, sẵng giọng hỏi: "Lão già Lâm đó đâu?"
Lâm Quốc Long co rút giữa đám người, cơ thể ông ta run như cầy sấy.
Ông ta không dám nói một câu nào!
Lâm Tuấn Minh thì chỉ biết ngồi bần thần.
Lâm Quốc Phong cắn chặt răng, lạnh lùng đáp: "Bố tôi không có ở đây đâu, ông ấy đi rồi!"