Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy mà hôm nay...  

Cô càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng tức giận.  

Nhưng cuối cùng, cô chỉ hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái.  

Dù sao, bọn họ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn cô, mặt đầy hoang mang.  

Sao vậy?  

Chần chờ một lát, Trương Minh Vũ vẫn không dám hỏi.  

Anh lờ mờ nhận ra, vì sao Lâm Kiều Hân tức giận.  

Vừa rồi anh có đẩy cô một cái... là đẩy vào chỗ nào?  

Nghĩ tới đó, Trương Minh Vũ cũng thấy ngại ngùng xấu hổ.  

Lát sau, Trương Minh Vũ đứng dậy.  

Anh thận trọng nhìn xuống.  

Bấy giờ mới phát hiện, bốn người kia đã bơi ra ngoài rất xa rồi.  

Dường như bọn họ vẫn đang cực lực tìm kiếm.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

IQ thấp đến thảm hại.  

Chỉ lát sau, bốn người kia đã bơi xa, không thấy đâu nữa.  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À thì... Chúng ta đi xuống đi".  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Hai người nhanh nhẹn ra chỗ cây thang.  

Lâm Kiều Hân nói: "Anh... Anh xuống trước đi".  

Khi nói những lời này, ánh mắt cô thậm chí còn không dám nhìn Trương Minh Vũ, chỉ bối rối ngó quanh.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi lần theo cây thang đi xuống.  

Đám người kia dường như chỉ biết bơi thẳng, không hề quay đầu lại.  

Vậy là không ai phát hiện điều gì.  

Trương Minh Vũ thấy vậy cũng phải kinh hãi, họ thoát thân thuận lợi đến giật mình...  

Hai người nhanh chóng xuống tới nơi.  

Trương Minh Vũ cười bảo: "À ừm... Cô đi theo tôi, chúng ta áp sát tường đi ra ngoài trước".  

Việc này với anh mà nói thì rất đơn giản.  

Nhưng đối với Lâm Kiều Hân thì lại hoàn toàn không dễ dàng như vậy.  

Lâm Kiều Hân mím chặt môi.  

Cô lộ vẻ sợ hãi.  

Nhưng...  

Lát sau, cô gật đầu thật mạnh.  

Cô đã không giúp được gì, chỉ có thể cố gắng hết sức để không cản chân Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ không do dự nữa.  

Anh lập tức dán sát tường, di chuyển.  

Lâm Kiều Hân yên lặng học theo, nhưng thân thể vẫn cứ run lên.  

Gờ tường quá hẹp.  

Bọn họ nhanh chóng di chuyển được quá nửa đường.  

"A!"  

Bỗng Lâm Kiều Hân kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.  

Hai tay cô đong đưa chới với.  

Trương Minh Vũ nhăn mày, vội tóm chặt tay cô.  

Anh nhẹ nhàng ghìm một cái.  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng ổn định được thân thể.  

Cô vô thức túm chặt cánh tay Trương Minh Vũ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK