Ngẩng đầu nhìn thời gian, đã hai giờ rồi.
Phải nhanh lên thôi!
Lúc này, Lâm Kiều Hân đẩy cửa đi vào.
Trương Minh Vũ cười nói: "Cô đến đúng lúc lắm, tôi có việc muốn nói với cô".
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi chuẩn bị đến Tĩnh Châu một chuyến, hai ngày tới Long Tam sẽ bảo vệ cho cô".
Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên sự lo lắng, cô nói: "Tĩnh Châu? Vậy anh thì sao?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực, nếu không đi thì sợ rằng sau này không còn cơ hội nữa".
Sắc mặt Lâm Kiều Hân tràn ngập sự lo lắng.
Nhưng cô không giúp được gì.
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân chỉ có thể gật đầu: "Vậy... anh cẩn thận nhé".
Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm đi, người có thể làm tôi bị thương không nhiều".
Lâm Kiều Hân bĩu môi.
Nhưng cảm giác lo lắng bớt đi đôi chút.
Cũng đúng, anh đã không còn là anh của lúc trước rồi
Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra gọi rồi nói: "Thắng Nam, cô tra giúp tôi máy bay đi Tĩnh Châu khởi hành lúc mấy giờ?"
Trần Thắng Nam cung kích đáp: "Thưa anh, sớm nhất là tám giờ tối".
Hử?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Tám giờ tối... vậy không làm được gì rồi...
"Được, tôi biết rồi".
Trương Minh Vũ đáp, sau đó liền cúp mày.
Trong lòng bắt đầu lo lắng.
Anh vẫn nên thi bằng lái xe thôi...
Lâm Kiều Hân chần chừ hỏi: "Hay là tôi đưa anh đi".
Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Không cần, tôi ngồi tàu cao tốc cũng được".
Lâm Kiều Hân như muốn nói gì đó.
Cuối cùng vẫn không nói được gì.
Trương Minh Vũ đi ra khỏi văn phòng.
Nhưng vừa quay người, một bóng người mảnh
mai nhào đến!