Nói xong, cô ta liền khẽ kêu lên: "Bảo vệ!"
Vừa dứt lời, bốn tên bảo vệ liền xông lên.
Khí thế hùng hồn.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Mấy tên bảo vậy này... hình như không phải bảo vệ bình thường.
Mấy tên kia nhanh chóng lại gần.
Trương Minh Vũ bất lực nói: "Chị ơi, chị đừng có nghĩ nhiều được không, chẳng nhẽ chị nghĩ người đàn ông nào cũng thích chị hả?"
"Đừng tự tin như vậy nữa, chúng ta bàn chuyện hợp tác đi".
Quan Na nhíu mày.
Đàn ông... chẳng phải đều cùng một giuộc sao?
Trừ phi... không phải đàn ông!
Quan Na nói: "Được thôi, vậy anh muốn hợp tác cái gì?"
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bàn đến chủ đề chính rồi.
"Cô có thể nói cho tôi biết tình hình hiện tại của khách sạn không, chúng ta nghiên cứu một chút?", Trương Minh Vũ cười nói.
Hừ!
Quan Na cười khẩy, chế giễu: "Cả Tĩnh Châu đều biết đến tình hình khách sạn của chúng tôi, anh còn hỏi tôi sao?"
"Trước khi anh đi lừa đảo, anh không điều tra à?"
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Trong lòng bắt đầu nổi giận.
Sao có thể nói như vậy chứ!
Nếu không vì lập nghiệp, Trương Minh Vũ cũng chẳng muốn nói nữa.
Phù!
Trương Minh Vũ điều chỉnh lại nhịp thở, anh bình tĩnh nói: "Tôi không phải người Tĩnh Châu, tôi đến Tĩnh Châu để mở khách sạn".
"Nhưng chưa tìm được tòa nhà phù hợp".
"Vậy nên tôi muốn hợp tác với cô".
Quan Na quan sát anh, ánh mắt đầy ẩn ý.
Muốn chơi?
Vậy bà chơi với mày đến cùng!
Nén lửa giận lâu như vậy, cô ta chưa có chỗ phát ti3t đâu!
Quan Na cười khẩy, nói: "Ồ? Vậy anh nói xem, anh muốn hợp tác thế nào?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Sao lại...
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra.
Cố gắng xử lý thật nhanh chuyện này mới là điều
quan trọng nhất.