Nhân viên phục vụ nhanh chóng cung kính bê đồ ăn lên bàn cho hai người họ.
Hà Gia Hoa ga lăng cười nói: “Mời cô”.
Lý Đình Đình khẽ nhấc tay lên cầm đũa, động tác điệu đà làm màu.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Ngôi sao kiểu này ra ngoài ăn cơm thì chắc chắn đều sẽ bao phòng riêng.
Trước mắt bao nhiêu người như vậy…
Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nghe thấy giọng nói của Điềm Điềm vang lên bên tai: “Chúng ta đi thôi”.
Anh khẽ gật đầu đẩy người đằng trước, lịch sự nói: “Xin lỗi mọi người, làm ơn nhường đường cho chúng tôi đi qua”.
Đám đông nhanh chóng tách ra hai bên nhường đường.
Anh dẫn theo hai cô gái chậm chạp đi tới cổng khách sạn.
Khó khăn lắm mới xuyên qua đám đông chen chúc kia.
Đến khi anh đang định đi thanh toán thì một giọng nói chanh chua bỗng vang lên: “Thứ đồ ăn tởm lợm gì thế này! Đổ cả bịch muối vào đấy à?”
Trương Minh Vũ lập tức nhíu chặt chân mày!
Lâm Kiều Hân và Điềm Điềm cũng lặng lẽ dừng bước.
Anh không để ý tới họ, chỉ quay đầu lại nhìn, đúng lúc trông thấy Lý Đình Đình đang giận dữ ném đũa sang bên cạnh.
Cạch!
Ánh đèn flash điên cuồng loé lên!
Trái tim anh vô thức siết chặt lại!
Hình như anh hiểu ra rồi!
Cho dù Hà Gia Hoa muốn mời người khác cũng không thể vô duyên vô cớ dẫn người nổi tiếng tới khách sạn của anh được.
Bây giờ Lý Đình Đình xử sự như vậy.
Rõ ràng là Hà Gia Hoa đang muốn mượn tay cô ta để bôi nhọ danh dự khách sạn của anh!
Hà Gia Hoa, anh giỏi lắm!
Anh nheo mắt lại, lòng trầm xuống!
Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: “Anh sao thế?”
Anh chỉ mỉm cười đáp lại: “Không sao, tôi thấy có người quen, định qua đó chào hỏi vài câu. Hai người cứ đi trước đi”.
Đôi mắt xinh đẹp của Điềm Điềm giấu sau lớp kính râm chợt loé lên.
Lâm Kiều Hân do dự một lúc rồi gật đầu nói: “Được rồi, Điềm Điềm, chúng ta ra ngoài trước đi”.
Cô ấy im lặng hồi lâu mới chịu lên tiếng đáp: “Ừ”.
Dứt lời, hai người họ đi thẳng ra ngoài khách sạn.
Còn Trương Minh Vũ thì chậm rãi bước tới gần đám đông, lẳng lặng chờ đợi.
Ngay sau đó, một nhân viên phục vụ hớt hải lao tới.
“Xin chào quý khách, không biết đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”, thái độ của nhân viên vô cùng khách sáo.
Lý Đình Đình khoanh tay trước ngực, kiêu căng hất hàm mắng chửi: “Khách sạn các người nấu cái thứ quỷ quái gì thế hả? Khó ăn chết đi được!”
Cô ta nói rất to, cứ như sợ người khác không nghe thấy vậy!
Hà Gia Hoa nhếch miệng cười lạnh, ung dung ngả người ra ghế dựa.
Bộ dạng như đang chờ xem kịch hay.
Trương Minh Vũ lại càng tin tưởng vào phán đoán của mình. Thế nhưng anh cũng không hề hoảng loạn.
Nhân viên phục vụ sợ hãi nói: “Vô cùng xin lỗi quý khách. Hay là để chúng tôi đổi một đĩa khác cho cô nhé?”
Bao nhiêu người đang nhìn vào, người ăn còn là một ngôi sao nổi tiếng.
Nếu không xử lý ổn thoả thì rất có thể sẽ ảnh hưởng tới cả khách sạn!
Lý Đình Đình lại khinh thường nói: “Không cần. Sau này tôi không bao giờ ăn ở khách sạn các người nữa, quá khó ăn!”