Lâm Kiều Hân cũng nghi hoặc.
Lát sau, Trương Minh Vũ lắc đầu, nói: "Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, dù sao thì chúng ta cứ ở trong đại viện này là an toàn rồi".
Đổi thành lúc khác, Trương Minh Vũ nhất định sẽ tới gặp mặt ông ta.
Nhưng hôm nay... còn có một sự uy hiếp đang đến gần, Thần Ẩn.
Lâm Kiều Hân gật đầu tán đồng.
Điện thoại không reo vang nữa.
Trương Minh Vũ nằm dài trên sofa, lẳng lặng cảm thụ cảm giác yếu ớt từ trên đùi mình.
Anh nhẹ nhàng xoa bóp, nhưng không thấy có gì bất thường.
Lâm Kiều Hân thấy thế, lập tức chau mày, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Đùi anh lại có phản ứng gì khác thường à?"
Hả?
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Phản ứng?
Lát sau, anh mới mờ mịt đáp: "Không có, sao vậy?"
Anh cứ luôn có cảm giác hình như Lâm Kiều Hân đang lo lắng quá mức cho vết thương của anh...
Quan tâm mình đến vậy sao?
Đáy mắt Lâm Kiều Hân thoáng một tia lo lắng, cô hỏi lại lần nữa: "Anh thử cẩn thận cảm nhận lại lần nữa xem, thật sự không có gì khác thường chứ?"
Ừm...
Trương Minh Vũ tỉ mỉ cảm thụ lại, nhưng vẫn lắc đầu: "Không có".
Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới gật đầu, nói: "Vậy được, để tôi đỡ anh về phòng nghỉ ngơi".
"Nghỉ nhiều thì mới chóng khỏe được".
Khóe miệng Trương Minh Vũ thoáng giật nhẹ.
Cô ấy... có gì đó là lạ.
Lát sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: "Được".
Lâm Kiều Hân bước tới đỡ Trương Minh Vũ đứng lên.
Trương Minh Vũ nhìn cô, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Rõ ràng chính bản thân anh có thể tự đi mà...
Nhưng anh mới đi được vài bước, bên ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Hả?
Trương Minh Vũ nhăn mày, thân mình đột nhiên căng thẳng.
Lâm Kiều Hân cũng lo lắng nhìn ra ngoài.
Thần Ẩn tới rồi?
Cốc cốc cốc!
Ngay sau đó là những tiếng gõ cửa dồn dập.
Thế này...
Trương Minh Vũ chau mày, lạnh giọng hỏi: "Ai đấy?"
Một giọng nói nôn nóng vang lên: "Em đây, anh rể, anh mau mở cửa cho em với".
Lâm Diểu?
Trương Minh Vũ ngẩn người, nhưng cũng thầm thở phào.
Lâm Kiều Hân bước nhanh ra cửa, mở cửa.
Lâm Diểu xông ngay vào, vẻ mặt nôn nóng.
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Sao mà hốt hốt hoảng hoảng thế?"
Lâm Diểu hổn hển nói: "Anh chị... anh chị mau ra ngoài đi, anh trai em với mấy người nữa điên rồi hay sao ấy".
"Cứ nhất định đòi ra ngoài bằng được".
Cái gì?
Trương Minh Vũ chau mày, đáy mắt thoáng lóe lên một tia tức giận.
Lúc nào không đòi ra ngoài lại muốn đi ra ngoài ngay vào thời khắc mấu chốt này?
Lâm Kiều Hân cũng lo lắng không thôi.