Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những tiếng va chạm trầm đục liên tiếp vang lên.  

Bốn người kia tuy rất mạnh mẽ và hung hãn nhưng dẫu sao thì thực lực của Long Tam và Long Thất đều thuộc hàng cực kì đáng sợ.  

Một người bị đánh bay.  

Đại ca cười khẩy một tiếng, châm chọc: "Người nhà họ Âu Dương... cũng chỉ đến thế mà thôi?"  

Dạ Thập Nhị cười lạnh, giễu cợt: "Hừ, để tôi cho các người thấy nhà họ Âu Dương chúng tôi lợi hại cỡ nào!"  

Nói đoạn, gã bèn phóng vút lên.  

Chỉ giây lát, Dạ Thập Nhị đã lao vào cuộc chiến.  

Long Tam đối kháng Dạ Thập Nhị.  

Long Thất đấu với ba kẻ còn lại.  

Đại ca đã hoàn toàn không thể đứng dậy, chỉ ngồi yên đó nhìn.  

Cuộc chiến vẫn còn kéo dài.  

Hai bên ngang sức ngang tài, thế giằng co không phân thắng bại.  

Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này...  

Đại ca híp mắt, lạnh lùng nói: "Sao Tiểu Trạch vẫn còn chưa về?"  

Thằng hai đờ đẫn lắc đầu.  

Lát sau, đại ca quát lên lạnh lẽo: "Mang theo ả đàn bà kia, đi thôi!"  

Thằng hai gian nan đứng lên.  

Anh ta cầm dao găm, đi về phía Lâm Kiều Hân.  

Con ngươi Lâm Kiều Hân co rút lại.  

Cô hốt hoảng nhìn hắn.  

Tình hình này...  

Trương Minh Vũ lo lắng nhìn chằm chằm.  

Một lúc sau, thằng hai mới lảo đảo đi tới.  

Lâm Kiều Hân cố gắng giãy giụa.  

Nhưng cô đã bị dây thừng trói chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.  

Thằng hai cười lạnh, châm chọc nói: "Cô Lâm, xin thứ lỗi nhé".  

Nói đến đó, anh ta vung dao, cắt dây trói.  

"Ư ư ư!"  

Lâm Kiều Hân ra sức chống cự, ánh mắt hoảng loạn nhìn quanh.  

Thằng hai lại không hề do dự một giây.  

Hắn bước lên một bước, vươn tay định xốc Lâm Kiều Hân lên vai.  

Lâm Kiều Hân ngẩng lên nhìn.  

Long Tam và Long Thất vẫn bị đối thủ cầm chân, bị vây trong cuộc chiến, không thể phân tâm lo cho bên này.  

Thế là hết!  

Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn tuyệt vọng.  

Giây lát sau, tay thằng hai đã chạm vào cánh tay Lâm Kiều Hân.  

Nhưng đúng vào lúc này, một thứ gì đó xé gió vút qua.  

Hả?  

Thằng hai lập tức căng thẳng cả người.  

Lúc này hắn đã sức cùng lực tận, hơn nữa, lại chẳng hề phòng bị gì...  

Hắn quay đầu, chỉ kịp thấy một bàn chân đang liên tục phóng đại trước mắt.  

Rầm!  

Thằng hai bị đá bay ra ngoài.  

Lâm Kiều Hân kinh ngạc sững sờ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK