Trên đường đông đúc, vô cùng náo nhiệt.
Nơi đây có vẻ như phồn hoa hơn Hoa Châu nhiều.
Trương Minh Vũ thắt chặt dây an toàn, im lặng chờ đợi.
Đã giải quyết xong vấn đề trong khách sạn rồi, nên anh rất vui.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại.
Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Xuống xe thôi".
Nói xong, liền đi xuống.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quán bar?
Trương Minh Vũ xuống xe, hoang mang hỏi: "Chẳng phải chúng ta đi chơi sao? Sao lại đến quán bar?"
Hàn Thất Thất khó chịu liếc mắt, nói: "Chẳng phải bar là chỗ để chơi sao, còn có chỗ nào để chơi nữa".
Nói xong liền cất đôi chân dài đi vào trong.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Cuối cùng âm thầm đi theo.
Hai người nhanh chóng đi vào trong quán bar.
Tiếng nhạc xập xình cực lớn vang lên.
Trương Minh Vũ nhíu mày, anh không thích nơi này.
Đêm khuya.
Quán bar rất đông người.
Mấy thanh niên nam nữ đang điên cuồng lắc lư cơ thể trên nền nhạc Vinahey.
Hàn Thất Thất vừa xuất hiện lập tức thu hút ánh mắt của vô số người.
Một truyền mười mười truyền một trăm.
Trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt của những người đàn ông đã dính chặt trên cơ thể Hàn Thất Thất.
Hàn Thất Thất đi thẳng đến quầy bar, gọi: "Cho mười ly tequila!"
Mười ly?
Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt.
Nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn, sau đó mới gật đầu.
Rượu nhanh chóng được rót ra.
Trương Minh Vũ ngồi cạnh Hàn Thất Thất, bất lực nói: "Cô muốn làm gì vậy? Tôi không uống được rượu đâu".
Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Cái gì mà được với chẳng không được, uống là được".
Nói xong, liền đổ ly rượu vào mồm.
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.
Uống... rượu này như vậy sao?
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Uống đi!"
Nói xong lại cầm một cốc lên.
Trương Minh Vũ cầm một cốc lên, khẽ nhấp một ngụm.
Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Không biết anh có phải
đàn ông không nữa".