Chu Vân Đình cất giọng khinh bỉ nói: “Hừ, mày cũng quá đề cao chính mình rồi đấy!”
“Mày nghĩ mày là cái thá gì hả?”
“Lại còn dám nói đến y học ở trước mặt ông Phùng cơ à?”
Trên mặt những người xung quanh đều lộ ra vẻ cười nhạo.
Ông cụ Chu cũng phải cau mày.
Ông Phùng nắm quyền rất lớn ở Tĩnh Châu!
Hàn Thất Thất lại tỏ ra mừng rỡ!
Đúng rồi, còn chị tư của anh!
Cô ta vội vàng hô lên: “Trương Minh Vũ, anh… anh mau gọi chị tư của anh tới đi!”
“Mau khám thử xem mẹ tôi còn cơ hội cứu chữa không!”
Cô ta bị chọc tức điên đầu lại quên béng mất Liễu Thanh Duyệt!
Anh bật cười đáp: “Được”.
Dứt lời, anh lập tức rút điện thoại ra.
Ánh mắt của đám người đều tràn ngập giễu cợt.
Đúng là không biết trời cao đất dày!
Đối phương nhanh chóng nghe máy.
Trương Minh Vũ mỉm cười lên tiếng: “Chị tư của em đã dậy chưa?”
Liễu Thanh Duyệt bực bội nói: “Chuyện gì mau nói”.
Câu trả lời của cô ấy khiến anh thấy rất gượng gạo.
Hình như lúc không có việc gì… anh cũng chẳng bao giờ gọi điện cho cô ấy…
Anh cười gượng đáp: “Chuyện là… mẹ của Thất Thất mắc bệnh nặng. Chị… có thể tới xem giúp một chút được không?”
Hàn Thất Thất nắm chặt tay lại.
Giọng nói êm tai của Liễu Thanh Duyệt tức thì vang lên: “Chuyện của người khác thì quan tâm thế. Chả thấy em quan tâm chị như vậy bao giờ!”
“Hừ!”
Cô ấy dỗi dằn hừ lạnh rồi cúp máy.
Hàn Thất Thất sững sờ.
Khoé miệng anh khẽ nhếch lên nở nụ cười.
Chị ấy đã nói như vậy thì nhất định sẽ tới!
Anh đặt điện thoại xuống.
Hàn Thất Thất lo lắng gặng hỏi: “Chị anh có tới không?”
Anh bật cười đáp: “Yên tâm, lát nữa sẽ tới”.
Cô ta vui mừng nhảy cẫng lên: “Thật sao? Tốt quá rồi! Nhất định anh phải bảo chị
anh cứu mẹ tôi nhé!”