Chẳng lẽ... bố trí lôi kiếp cho mình hay sao...
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.
Anh không nhiều lời nữa, chỉ lẳng lặng đợi.
Mười phút sau, chợt có tiếng động cơ nổ vang.
Trương Minh Vũ thoáng kinh ngạc nhìn về phía đó.
Có người tới!
Chẳng mấy chốc, một đoàn xe rất dài đã tiến vào tầm mắt anh.
Đi đầu là một chiếc xe Hongqi hạng sang.
Phía sau là một loạt xe Jeep sơn màu rằn ri.
Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Chúng ta xuống dưới được chưa?"
Long Tam lắc đầu.
Hả?
Trương Minh Vũ hoang mang nhìn anh ta.
Hiện giờ còn không xuống cứu người, để bọn họ đi qua sao?
Két!
Bỗng có tiếng thắng xe chói tai vang lên.
Chiếc Hongqi dừng lại.
Tám chiếc xe Jeep sơn rằn ri phía sau cũng đều bẻ lái quay đầu.
Sự chuyển biến đột ngột này làm Trương Minh Vũ càng thêm hoang mang.
Người trong xe... không phải Tần Minh Nguyệt?
Mấy chiếc xe Jeep đỗ lại, sau đó không có bất kì động tĩnh gì khác.
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Mưa nặng hạt dần.
Long Tam nghiêm nghị nói: "Cậu Minh Vũ, xin hãy nhớ rằng, bất kể gặp phải chuyện gì, nhất định không được căng thẳng, không được nôn nóng".
"Tâm tính cần ổn định".
"Đây... là một thử thách của cô sáu dành cho cậu".
"Tôi... cần phải báo lại cho cô ấy thành tích của cậu".
Trương Minh Vũ kinh ngạc mở to mắt.
Anh đã hoàn toàn bối rối.
Thử thách?
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Lúc này lòng Trương Minh Vũ có cảm giác rất kì lạ.
Rốt cuộc chị sáu đang làm gì vậy?
Chuyện trước mắt là sao?
Thời gian thong thả trôi đi.
Long Tam lim dim như đã ngủ rồi.
Đoàn xe trên đường cũng không hề có bất kì động tĩnh gì.