Nhiệm vụ này do chị sáu bố trí ư?
Rốt cuộc thân phận của chị ấy là gì?
Phải như nào mới có thể biến hai người tai to mặt lớn này thành quân cờ chứ?
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn, sang chấn tâm lý!
Hơn nữa...
Lúc anh hoàn thành nhiệm vụ cũng là lúc chị sáu xong nhiệm vụ của mình ư?
Trương Minh Vũ mở to hai mắt, trong lòng cực kỳ chấn động.
Anh vui quá!
Long Tam tiếp tục nhỏ giọng báo với Trương Minh Vũ: "Cô sáu chỉ bố trí thôi, cô cả đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều".
Cô cả?
Chị cả sao?
Vừa nghe thấy lời này, tâm trạng Trương Minh Vũ bỗng chùng xuống.
Cuối cùng cũng nghe được tin tức về chị cả!
Nhưng... chị cả làm nghề gì thế?
Giúp được cả chuyện này ư?
Mới chỉ một ngày ngắn ngủi trôi qua mà Trương Minh Vũ đã nhận quá nhiều đả kích.
Thật lâu sau, anh ngơ ngác gật đầu.
Âu Dương Thanh Tùng nghiến răng nghiến lợi, sẵng giọng quát: "Tướng quân Tần, đây là chuyện của khu vực do tôi quản lý, chẳng lẽ ông định nhúng tay?"
Tần Bác Quang cười khẩy: "Đừng có đứng đây làm màu, muốn gì nói thẳng đi!"
"Hôm nay tôi phải đưa người của nhà họ Tần đi!"
Quả là một người thẳng như ruột ngựa!
Những người trong nhà họ Tần nhìn nhau, ai cũng thấy vẻ phấn khởi trong mắt đối phương.
Âu Dương Thanh Tùng phẫn nộ thét: "Nhưng bọn họ phạm pháp!"
Tần Bác Quang ngạo nghễ nói: "Khỏi lo chuyện đó, tôi sẽ không bênh vực ai, chuyện này đương nhiên phải giao cho người có nhiệm vụ thẩm tra chứ!"
Giọng nói của ông ấy đầy khí thế.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ âm thầm nuốt nước miệng.
Dù cho người mà Tần Bác Quang đối mặt là Âu Dương Thanh Tùng.
Anh vẫn có thể cảm nhận được uy thế mạnh mẽ của ông ấy!
Hình như anh đã hiểu dụng ý của chị sáu rồi.
Khí thế là một thứ hết sức quan trọng!
Âu Dương Thanh Tùng híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Tần Bác Quang, ông đừng có khinh người quá đáng!"
"Dám tự ý dẫn người vào quân khu của tôi, không sợ tôi báo cáo với đại tướng quân à!"
Tần Bác Quang hơi ngẩng đầu, nói với giọng kiêu ngạo: "Nhưng tôi đứng đây rồi, thì sao?"
Ánh mắt Âu Dương Thanh Tùng trở nên lạnh lùng.
Những người trong nhà họ Tần vô cùng hào hứng.
Qua một lúc, Âu Dương Thanh Tùng mới đanh mặt lên tiếng: "Được thôi, nể mặt ông, hôm nay tôi bỏ qua!"
"Dạ Thập Nhị, bắt cậu ta lại cho tôi!"
Nói xong, ông ta chỉ vào Trương Minh Vũ.
Chân mày Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại.
Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng trở nên nặng nề.
Dạ Thập Nhị cười khẩy, đáp: "Rõ!"
Gã nói câu ấy rồi bước tới.
Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt cất lên: "Chú ba, anh ấy là bạn cháu, anh ấy đã cứu cháu!"
Nghe là biết cô ta đang rất nôn nóng.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Còn Long Tam thì vẫn điềm nhiên như thể mọi chuyện không liên quan gì đến mình.
Tần Bác Quang nở nụ cười trào phúng, không nói gì thêm.
Ơ?
Những người xung quanh ngạc nhiên.
Nụ cười này... là có ý gì?
Ông ấy không định giúp sao?
Dạ Thập Nhị nhếch mép lại gần Trương Minh Vũ.
Đôi mắt Tần Minh Nguyệt trở nên lạnh lùng.
Nhà họ Tần không chịu giúp đỡ.
Vậy thì cô ta giúp!
Người Trương Minh Vũ căng cứng, sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Chẳng mấy chốc Dạ Thập Nhị đã đến trước mặt anh.
Tần Minh Nguyệt tiến lên một bước.
Tần Bác Quang bỗng nhiên giơ súng, nhắm vào Dạ Thập Nhị!
Hả?
Gã dừng bước.
Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng hiện vẻ bất ngờ.