Cửa nhà kho lập tức bị đóng chặt lại.
Lâm Kiều Hân lạnh giọng hỏi: “Tôi tới rồi, Trương Minh Vũ đâu?”
Tim Trương Minh Vũ siết chặt lại.
Cô ấy…
Cho dù thế nào anh vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đại ca thản nhiên đáp: “Sắp đến rồi”.
Cô mím môi hét lớn: “Anh đã hứa chỉ cần tôi tới sẽ thả anh ấy cơ mà!”
“Anh đang lật lọng đấy hả?”
Trương Minh Vũ lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Rõ ràng bình thường thông minh lanh lợi, sao bây giờ lại như vậy…
Nhưng nghĩ lại một hồi, anh vẫn có thể hiểu được.
Chắc chắn là vì cô quá lo lắng, không dám đánh cược.
Khóe miệng anh cong lên nở nụ cười.
Địa vị của anh trong lòng cô… quan trọng đến vậy sao?
Hay chỉ là… trả ơn?
Mãi lâu sau, anh mới lắc đầu cười khổ.
Dù thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng không phải là lúc để suy nghĩ lung tung.
Cứu người quan trọng hơn!
Thằng hai cười lạnh một tiếng: “Hắn đang nằm trong tay chúng tôi, cô cứ ngoan ngoãn nghe lời là được”.
Lâm Kiều Hân nổi giận gào thét: “Các người dám lừa tôi?”
Thằng hai lạnh giọng quát: “Người đâu, trói cô ta lại!”
Cô khẽ nhíu mày!
Bốn người kia nhanh chóng cầm theo dây thừng xông tới.
Trói gô cả người cô lại!
Đại ca lạnh lùng ra lệnh: “Trông giữ cẩn thận”.
Bốn người kia đồng thanh đáp: “Vâng!”
Dứt lời, bọn họ khống chế Lâm Kiều Hân lôi xềnh xệch về phía Trương Minh Vũ đang ẩn nấp!
Trong mắt anh hiện lên một tia hưng phấn!
Thực sự qua đây rồi!
Vừa nãy anh đã cảm thấy đây là nơi dễ có khả năng dùng để trói người nhất!
Đoán đúng rồi!
Bốn người kia nhanh chóng trói chặt cô lên cột!
Đại ca trầm giọng nói: “Bây giờ báo tin cho người nhà họ Lâm, bảo họ mang thứ tao muốn đến”.
“Nếu không…”
Mặc dù chưa nói hết câu nhưng ý tứ của gã ta đã rất rõ ràng.
Thằng hai cung kính đáp lại: “Vâng!”
Nói rồi, hắn đi tới một góc.
Nghe thấy những lời này, Lâm Kiều Hân tức thì choáng váng!
Thế nhưng…
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ánh mắt của Trương Minh Vũ tràn ngập lo lắng.
Bọn chúng đều đang tập trung ở đây, sao anh cứu người ra được?
Đúng rồi, còn có Long Tam!