“Tại sao cô không thử nghĩ xem đến cả phó viện trưởng gì đó cũng không mời nổi thần y Thanh Duyệt, cả nhà họ Lâm đều không có cách nào. Cô tin đám người kia có thể quen biết thần y sao?”
Trương Minh Vũ bất lực hỏi.
“Tôi…”
Lâm Kiều Hân bị anh làm cho nghẹn họng.
Cô chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng cô cũng không còn cách nào khác.
Có thêm người tìm kiếm là có thêm cơ hội. Nếu chỉ dựa vào một mình cô, sợ là cả đời này cũng không tìm được thần y.
Trương Minh Vũ nói tiếp: “Hơn nữa người đánh cược là tôi. Cô lo lắng làm gì? Tôi sẽ đi tìm thần y”.
Anh vốn định nói cho cô biết chuyện của Liễu Thanh Duyệt, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Một là vì dù anh có nói ra cô cũng sẽ không tin, có khi đến lúc đó chuyện còn trở nên nghiêm trọng hơn.
Hai là hiện giờ anh cũng chưa biết chắc chắn khi nào Liễu Thanh Duyệt mới có thể ra mặt cứu người.
Nhưng Lâm Kiều Hân nghe thấy anh nói vậy lại nhếch môi cười lạnh, tò mò hỏi: “Vừa rồi anh nói là bọn họ không tìm được, Dịch Thanh Tùng cũng không tìm được, phó viện trưởng và nhà họ Lâm cũng hết cách!”
“Thế anh tìm được chắc?”
Dứt lời, trên mặt cô lộ vẻ ghét bỏ.
Cô thừa nhận anh nói rất có lý. Nhưng cô thật sự rất ghét loại người đã không có năng lực còn thích mạnh miệng.
Trương Minh Vũ sững sờ, bất đắc dĩ nói: “Cô tin tôi có được không? Chắc chắn tôi sẽ tìm được mà”.
“Được”.
Lâm Kiều Hân sảng khoái đáp.
Lần này lại đến lượt anh ngỡ ngàng. Anh đang định nở nụ cười lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của cô vang lên: “Anh đi tìm đi. Nếu không tìm được… thì khỏi về”.
Nói xong, cô đi thẳng vào trong biệt thự.
Anh muốn đi theo lại thấy cô đóng sập cửa lại.
Rầm!
Tiếng đóng cửa trầm đục vang lên khiến Trương Minh Vũ đang ngơ ngác giật nảy mình.
“Chẳng giống con gái gì cả”.
Anh bĩu môi, bất lực lẩm bẩm.
Sau một hồi trầm ngâm suy tư, anh đành phải đi ra khỏi biệt thự.
Anh bỗng thấy lòng mờ mịt, không biết bây giờ nên làm gì.
Sau một lúc lưỡng lự, cuối cùng anh vẫn quyết tâm chạy đi hỏi chị tư xem bao giờ mới có thể chữa bệnh. Sớm ngày giải quyết được chuyện này, anh cũng sớm trút được gánh nặng trong lòng.
Nghĩ vậy, anh không còn chần chờ gì nữa.
Trương Minh Vũ đứng bên đường giơ tay vẫy taxi, nào ngờ lại có một chiếc Mercedes màu đen chậm rãi đỗ lại ngay trước mặt.
Anh giật mình sửng sốt.
Nhìn kỹ lại mới nhận ra người đang ngồi ở ghế lái là Long Tam.
Trương Minh Vũ lắc đầu, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, bất lực nói: “Có phải anh gắn máy giám sát lên người tôi không hả? Tại sao tôi làm gì anh cũng biết hết vậy”.
Long Tam trầm giọng đáp: “Đây là nghề của tôi”.
Anh kinh ngạc, vội vàng lùi sang bên phải tránh xa đối phương, tỏ vẻ ghê tởm hỏi: “Thế chẳng lẽ… cả lúc tôi tắm anh cũng nhìn thấy à?”
Long Tam bình thản nói: “Yên tâm, tôi không có hứng thú với trẻ nhỏ”.
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới yên tâm phần nào.
Nhưng anh chỉ ngơ ra một lúc rồi giận dữ nói: “Anh mới nhỏ! Cả nhà anh đều nhỏ!”
Chiếc xe rung lắc một cái rồi tiếp tục chạy bon bon trên đường.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đỗ lại trước cổng biệt thự nhà Tô Mang.
Lần trước tới đây chưa kịp chú ý, lần này anh mới phát hiện căn biệt thự này không hề cách xa trung tâm thành phố.
Quan trọng nhất là xung quanh đều toàn cây xanh. Cả một khu chuyên trồng cây bảo vệ môi trường chỉ có duy nhất một căn biệt thự này.
Chẳng phải muốn xây nhà ở đây khó như lên trời sao? Hơn nữa không phải cứ có tiền là có thể xây được.
Lúc trước Tô Mang nói căn biệt thự này là của Liễu Thanh Duyệt.
Xem ra chị tư của anh không hề đơn giản chút nào.
Anh lắc đầu tìm chìa khoá mở cửa biệt thự.
Còn Long Tam lập tức lái xe rời đi.
Nhưng anh biết rõ lúc mình cần, anh ta sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Không lẽ Long Tam không đi vệ sinh không ăn không ngủ gì sao?
Trương Minh Vũ bỗng cảm thấy vô cùng tò mò. Nghề của anh ta… là nghề nghiệp gì vậy? Là sát thủ? Hay vệ sĩ?
Anh lắc mạnh đầu không nghĩ ngợi gì nữa, lẳng lặng nằm trên sofa.
Không gian xung quanh rất yên tĩnh. Khu vực này cũng cách xa đường lớn, không nghe thấy cả tiếng xe cộ.
Toàn bộ Hoa Châu chẳng có mấy nơi được như này.
Trương Minh Vũ đã bận rộn cả một ngày, cả người mệt mỏi.
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, bất giác ngủ thiếp đi.
Từng giây từng phút trôi qua. Anh cũng dần chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Không biết đã trôi qua bao lâu, anh bỗng cảm thấy chóp mũi ngứa râm ran.
Anh giơ tay cào hai cái rồi lại trở mình ngủ tiếp.
Nhưng chẳng mấy chốc, cảm giác ngứa ngáy kia lại truyền tới. Trương Minh Vũ giật mình kinh hãi.
Anh cẩn thận cảm nhận, bỗng cảm thấy dường như có tiếng hít thở đâu đây…
Trương Minh Vũ mở choàng mắt, đúng lúc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tô Mang.
Anh bị doạ sợ giật nảy mình, không biết từ bao giờ trước mặt mình lại có thêm một người nữa!
Anh vô thức muốn ngồi dậy nhưng chưa kịp nhấc người lên đã va vào người Tô Mang!
Cú va chạm khiến anh ngã lăn ra sofa, nội tâm vô cùng hoảng loạn.
“Á!”
Tô Mang kinh ngạc thốt lên, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, đau đớn xoa ngực.
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới nhìn thấy rõ.
Người đang ngồi phía trước mình… chính là Tô Mang.
Anh ngỡ ngàng hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, mừng rỡ nói: “Chị ba về rồi à?”
Tô Mang tức giận trừng mắt nói: “Thằng nhóc thối sao em dám va vào chị hả? Không muốn sống nữa à?”
Nụ cười của anh dần khép lại.
Anh vô thức nhớ lại cảnh tượng trong phòng họp của Trần Đại Phú.
Một người phụ nữ cao quý, lạnh lùng, kiêu sa như vậy nhưng ở trước mặt anh… lại thật đáng yêu.
Sự tương phản này thực sự hơi…
Tô Mang nhanh chóng đứng dậy ngồi cạnh Trương Minh Vũ.
Anh cũng vội vàng ngồi lại ngay ngắn, cười nói: “Tại em ngủ quên mà. Em đâu biết người đứng trước mặt em là chị ba chứ. Em va vào chị đau lắm hả…”
Tô Mạng lại trợn mắt nhìn anh, tỏ vẻ kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là đau rồi. Em xem bồi thường cho chị thế nào đi!”
Câu hỏi này khiến Trương Minh Vũ đứng hình.
Bồi thường?
Tô Mang có thiếu thốn gì đâu…
Một lúc lâu sau, anh mới lúng túng hỏi: “Vậy… em mời chị ăn một bữa nhé…”
Tô Mang nhếch môi cười, ánh mắt loé sáng: “Không cần. Thế này nhé, em xoa bóp cho chị là được”.
Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: “Xoa bóp chỗ nào?”
Cô ấy điềm nhiên đáp: “Em không biết em vừa va vào đâu à?”
Danh Sách Chương: