Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hít!  

Trương Minh Vũ hít một ngụm khí lạnh!  

Anh hoàn toàn choáng váng!  

Tình huống gì thế này?  

Đám người Chung Tử Kính nở nụ cười trào phúng.  

Tần Minh Nguyệt nhỏ giọng bảo: "Đây là quy định bất thành văn, nếu có thể không dùng súng thì không được dùng súng, hai bên đều có lợi".  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Quy định chó má gì thế này...  

Nhưng sau khi nghĩ ngợi, anh thấy bình thường trở lại.  

Dù sao Chung Tử Kính cũng là kẻ buôn lậu súng ống đạn dược, sao có thể không có vũ khí được...  

Ngu quá...  

Hây dà.  

Trương Minh Vũ yên lặng thở dài một tiếng, trong lòng cũng bắt đầu thấy tuyệt vọng.  

Nhiều súng thế này, không bắn cho người bọn họ lủng lỗ chỗ mới là lạ.  

Hà Gia Hoa lạnh giọng quát: "Còn không mau buông súng xuống? Muốn chết à?"  

Trương Minh Vũ híp mắt lại.  

Có tới mười mấy cây súng...  

Sau khi do dự thật lâu, cuối cùng hai người vẫn chậm rãi thả súng xuống đất.  

Hai vệ sĩ vội vàng chạy tới nhặt súng lên.  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.  

Mất súng rồi.  

Mất luôn cảm giác an toàn cuối cùng!  

Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: "Lát nữa tôi sẽ tạo cơ hội cho anh, anh mau chạy đi, không cần lo lắng cho tôi".  

Hửm?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Tần Minh Nguyệt này... Đừng có tự tin như thế chứ?  

Chung Tử Kính cười nói vui vẻ: "Vẫn còn muốn phản kháng sao?"  

Sắc mặt cô ta cứng lại.  

Trương Minh Vũ híp mắt cười: "Món nợ của chúng ta còn chưa tính mà, không giết mày... Tao chết không nhắm mắt".  

Hà Gia Hoa cười mỉa: "Trương Minh Vũ, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng được sao?"  

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: "Tao tỏ ra yếu thế thì bọn mày có thả tao không?"  

Hà Gia Hoa lạnh lùng quát: "Nằm mơ!"  

Trương Minh Vũ trào phúng: "Thế tao cúi đầu trước bọn mày làm cái quái gì!"  

"Mày..."  

Hà Gia Hoa giận tím mặt, không phản bác được câu nào!  

Mọi người xung quanh đều nhếch môi cười trào phúng.  

Chết đến nơi rồi, làm vậy có được gì đâu?  

Chỉ có chết thảm hại hơn thôi!  

Chung Tử Kính híp mắt lại, quát: "Được, để tao xem mày có thể mạnh miệng tới khi nào!"  

"Người đâu, chặt một cánh tay của nó cho tao!"  

"Nếu nó dám động đậy thì thẳng tay gi ết chết!"  

Hít!  

Câu này vừa được nói ra, tiếng hít sâu cũng vang lên!  

Tiếng cười chế giễu càng lúc càng lớn!  

Đáng đời, này thì làm màu!  

Trong mắt Hà Gia Hoa cũng đầy vẻ thích thú.  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Dạ Thập Nhị khoanh tay tựa vào lan can, dáng vẻ trông như đang xem phim.  

Ngay sau đó, một vệ sĩ cầm mã tấu tới gần!  

Trong lòng Trương Minh Vũ đầy nặng nề.  

Bây giờ phải làm sao đây?  

Vệ sĩ nhanh chóng đi tới trước người anh!  

Ra vẻ muốn đưa tay ra!  

Nụ cười lạnh trên khóe miệng Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa cũng sâu hơn!  

Mọi người xung quanh liên tục cười nhạo!  

Trong mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, dường như cô ta đang quyết định làm gì đó!  

Phập!  

Ngay lúc này, một âm thanh cực kỳ nhỏ vang lên.  

Cơ thể vệ sĩ nhẹ nhàng run rẩy một chút.  

Động tác đã ngừng lại rồi!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn kỹ lại, anh ngạc nhiên phát hiện một lỗ máu nhỏ xuất hiện trên đầu tay vệ sĩ!  

Tình... tình huống gì thế này?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Tần Minh Nguyệt cũng đơ cả người, đôi mắt tràn đầy hoang mang!  

Nụ cười trên mặt Chung Tử Kính dần đông cứng lại. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK